“Mẹ! Cha ở trong lòng mẹ chỉ đáng giá hai triệu thôi sao?”
Vương Yên Nhiên nói lời này rất uyển chuyển, dịch lại ý ngầm chính là: Hai triệu làm sao mà đủ được? Ít nhất cũng phải nói hơn mười triệu chứ?
Đường Lưu Ly và Lạc Thi Nhã nhờ cô ta làm giúp một chút việc nhỏ tùy tiện cũng có thể trả cho hai triệu. Loại con em nhà giàu như bọn họ, tiền tiêu vặt của người nào không phải là trên con số hàng triệu chứ. Huống chi Diệp gia còn là một trong bốn đại gia tộc của Đế Đô!
Vương Yên Nhiên vừa nói như vậy, Thẩm Ngọc Liên lập tức ý thức được vấn đề. Bà ta cẩn thận tính toán, sau này con gái lập gia đình cần tiền, sau này mua nhà cho con trai cưới vợ cần tiền, sau này dưỡng lão cũng cần tiền nhỉ? Hai triệu căn bản là không đủ!
Vì vậy bà ta đổi giọng trong nháy mắt, “Hai chục triệu!”
Hai chục triệu có thể mua một căn nhà ở một chỗ rất tốt tại Đế Đô cho con trai, số tiền còn lại thì mở cửa hàng làm chút buôn bán nhỏ. Cho dù không mở cửa hàng không làm buôn bán nhỏ thì cũng có thể nuôi gia đình sống tạm đến ngày con trai có năng lực sinh tồn.
Bàn tính nhỏ của Thẩm Ngọc Liên vang lên bùm bùm, khuôn mặt của nhóm quần chúng cắn hạt dưa ở đây cũng đã có chút đờ ra.
Hai chục triệu á? Cái bà Thẩm Ngọc Liên này thật đúng là công phu sư tử ngoạm mà!
Bà ta cũng không nhìn một chút, người chết chẳng qua là một tài xế trung niên tầm thường không có chí tiến chủ, nói một câu khó nghe, mạng của ông ta… có đáng với cái giá này không??
Mặc dù số tiền này đối với Diệp gia mà nói thì không tính là gì cả, nhưng mà công phu sư tử ngoạm như thế, thật sự không phải là nhân phẩm có vấn đề đấy chứ?
Trong lúc nhóm quần chúng hóng hớt đều đang trợn tròn mắt đực mặt ra thì Diệp Tinh Thần lại cười một tiếng. Anh có thể thu dọn cục diện rối rắm cho em trai nhưng không có nghĩa Diệp gia bọn họ có thể mặc cho người ta vân vê nhào nặn làm thịt. Diệp gia không thiếu tiền, nhưng tiền của Diệp gia cũng không phải tiêu như thế.
“Chỉ có hai triệu. Nếu các người muốn thì chúng tôi bồi thường, còn nếu không muốn thì tôi cũng đã liên lạc luật sư rồi.”
Thẩm Ngọc Liên bị hù dọa, nhưng thấy ánh mắt khích lệ của Vương Yên Nhiên thì lập tức cứng rắn lên giọng, “Hai triệu á? Các người đang đuổi ăn mày à? Đâm vào người ta rồi còn có thể ăn nói hùng hồn như thế, các người không sợ chúng tôi làm lớn chuyện này lên sao?”
“Chúng tôi không sợ!”
Đậu Đậu nói, sau đó vỗ lên vai Tên Ngốc.
Từ lúc bị nói là “Phạm sai lầm rồi mà lại không có dũng khí nhận sai” thì Tên Ngốc vẫn luôn ủ rũ cúi đầu, nếu như cô không đứng ra nói một câu thì chẳng phải thằng nhóc ngốc này sẽ phải cõng cái nồi đen kia sao?
Tiền không phải là vấn đề, nhưng tiền cũng không thể cho không!
Cho rồi mà còn phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, coi thằng nhóc nhà bọn họ dễ bắt nạt à?
Đậu Đậu vỗ lên vai Tên Ngốc, “Không sao, tôi tin tưởng cậu!”
Ánh mắt Tên Ngốc sáng lên, sau đó lại ảm đạm, “Nhưng mà không có chứng cứ chứng minh đây không phải con làm.”
“Cậu cũng biết là không có chứng cứ à? Tôi thấy các người chính là không muốn bồi thường tiền! Thật sự là càng có tiền càng keo kiệt, vắt cổ chày ra nước! Keo kiệt vô cùng!”
Khí thế người đàn bà chanh chua chửi đổng của Thẩm Ngọc Liên bắt đầu nổi lên, Đậu Đậu lạnh lùng nhìn bà ta, “Keo kiệt vô cùng à? Lẽ nào bà thật sự cho là mạng chồng bà trị giá hai mươi triệu sao? Tại sao tôi lại cảm thấy không đáng một triệu chứ?”
Cùng lắm thì tiêu hủy cuộn băng ghi hình cuộc tai nạn xe này! Có Yêu Nghiệt ở đây, loại chuyện xóa bỏ dấu vết tồn tại này quả thật là cực kỳ dễ dàng.
“Hai triệu, có muốn hay không? Nếu như không muốn thì các người đừng mơ có được một phân tiền nào nhé!”
Ánh mắt Đậu Đậu quá mạnh mẽ, Thẩm Ngọc Liên không nói được câu nào.
Nhóm quần chúng cắn hạt dưa xem diễn xung quanh có người bắt đầu khuyên.
“Bà chị à, chị lấy như vậy đi. Hai triệu đã là không ít rồi. Nếu như anh nhà còn sống thì kiếm cả đời cũng không chắc có thể tích được nhiều tiền như vậy đâu.”