Tên Ngốc hắt xì một tiếng, xoa mũi rồi tiếp tục cầm đũa gắp thịt.
Biển Biển ghét bỏ liếc cậu ta một cái, nhanh tay lẹ mắt đem tất cả các món trên bàn ngoại trừ món thịt bị nước mũi của Tên Ngốc làm bẩn, dời đến trước mặt Đậu Đậu và Viên Viên.
Tên Ngốc trơ mắt nhìn trước mặt mình chỉ còn lại lẻ loi món thịt bò đun tương, lại nhìn Đậu Đậu, cáo trạng, “Sư thúc, con trai người bắt nạt con kìa!”
Tay cầm đũa của Đậu Đậu dừng lại, sau đó ghét bỏ nói, “Nó bắt nạt cậu á? Tôi còn ghét bỏ cậu nữa là. Trên bàn ăn cơm mà cậu hắt xì cái gì hả?”
“Đây là điều mà con không thể khống chế mà!”
Tên Ngốc vừa mới nói như vậy, sau đó lại hít mũi một cái, “Có quỷ khí!”
Đậu Đậu cũng có cảm giác giống cậu, đứng lên đi tới cửa, nhẹ nhàng kéo cửa phòng 912 ra. Con quỷ đứng ở cửa mặc một bộ đồ lao động đơn giản, trên gương mặt có nét giống với Vương Yên Nhiên.
“Cô, xin chào. Tôi… tôi là Vương Quyền Phú.”
Đậu Đậu đóng mạnh cửa, sau đó nghĩ, có lẽ cái ông Vương Quyền Phú này cùng với tên ác quỷ ở bên cạnh ông ta không phải một phe nhỉ? Có lẽ còn có thể hỏi ông ta một chút xem rốt cuộc tại sao lại muốn đâm vào xe của Tên Ngốc.
Đậu Đậu lại mở cửa ra, “Ông tìm ai?”
“Tôi tìm cái cậu đâm vào tôi… Không, tôi tìm cái cậu mà tôi đâm vào ấy.”
Vương Quyền Phú nhìn chằm chằm Đậu Đậu một lúc lâu, rồi bỗng nhiên ồ một tiếng, “Cô chính là cái… cái cô bé đã cứu tôi ở nhà quỷ!”
“... Ông nhận lầm người rồi.”
Lạc Lê làm ăn thế nào vậy chứ? Làm người tốt phải làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Đã đưa người trở về rồi, tại sao không xóa một chút ký ức đi chứ?
“Tôi ở đây, tôi ở đây!”
Tên Ngốc cắn miếng thịt lạch bạch chạy tới, vừa nhìn thấy là Vương Quyền Phú thì lập tức kéo vào. Vương Quyền Phú bay vào phòng, thấy một hai ba con yêu quái còn đang ngồi ở trước bàn dùng cơm thì lập tức trốn vào trong góc phòng trên trần nhà
Yêu khí… yêu khí thật là mạnh!
Rốt cuộc cô gái nhỏ này và cậu nhóc kia có lại lịch gì vậy? Tại sao có thể ở cùng một phòng với yêu quái mạnh như vậy chứ?
“Hey, ông trốn ở chỗ đó để làm gì vậy? Ông cũng biết ông có lỗi với tôi à? Này, tôi hỏi ông nói nhé! Rốt cuộc vì sao ông lại nghĩ quẩn trong lòng mà muốn chết thế? Lẽ nào chỉ vì sau khi chết có người bồi thường tiền cho ông sao?”
“Tất… tất nhiên không phải.”
Vương Quyền Phú núp ở trên trần nhà không muốn đi xuống, run rẩy hỏi, “Mấy người… mấy người có thấy… mấy thứ kia không?”
“Ông nói ai là thứ đấy!”
Biển Biển đập chiếc đũa xuống, đôi con ngươi dựng thành một đường thẳng, “Nếu ông giỏi thì lặp lại lần nữa xem!”
Vương Quyền Phú lập tức vội vàng xin lỗi, “Vâng, xin lỗi! Tôi… tôi đi ngay đây.”
Trực giác nhạy bén nói cho ông ta biết ngay cả cô bé mềm mại đáng yêu đang cắn ngón tay nghiêng đầu đó cũng có thể bóp nát ông ta trong vòng một giây.
“Chờ một chút, ông còn chưa nói cho tôi biết tại sao ông muốn chết.”
Vương Quyền Phú run rẩy nói về sự liên hệ của ông ta với nhà quỷ, rồi cẩn thận nhìn Yêu Nghiệt một cái.
Con yêu này mạnh hơn Vạn Tu Viễn nhiều, nếu hắn có thể ra tay giúp một chút thì nhất định có thể tiêu diệt được Vạn Tu Viễn.
Tên Ngốc nghe Vương Quyền Phú giải thích xong, nhíu mày,
“Vì sao nó nhất định phải giết sạch đàn ông của Vạn gia chứ? Ông cũng đã luân hồi chuyển thế, không còn là đàn ông của Vạn gia nữa rồi mà?”
“Này, hỏi nhiều đề tài vô dụng như vậy để làm gì chứ?”
Đậu Đậu lườm Tên Ngốc, nhưng lại nghiêm túc hỏi một câu, “Ông đến tìm cậu ta vì chuyện gì vậy?”