Bỏ mắt kính của của cô đi... Em muốn à*? Cái con xà yêu thối này, đừng có không biết xấu hổ như vậy nữa được không hả!
* Câu Đậu Đậu nói ở trên là: Em muốn mắt kính của em, bỏ từ “mắt kính của em” đi thì chính là: Em muốn! Câu này của Yêu Nghiệt có hai ý.
Đậu Đậu nhấc chân lên đạp, “Cút! Đi cho con ăn đi!”
“Được rồi!”
Yêu Nghiệt đã có được chỗ tốt, lạch bạch đi cho hai đứa nhóc ăn, Đậu Đậu xoay người cuốn chăn lên, chuẩn bị tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa. Nhưng mà khi ý thức cô bay xa, cái giọng nữ kia lại đến nữa.
“Phi Nhi, có phải con coi lời nói của mẹ như gió thoảng bên tai thôi có đúng không hả? Mẹ đã từng nói không thể tu đạo mà!”
Đậu Đậu quả thật hết nói nổi, ngồi xuống, mang theo một chút tức giận nhìn người phụ nữ kia, “Chị hai à, tôi đã nói tôi không phải là con gái của chị rồi mà! Còn nữa, tôi là một đạo sĩ bắt yêu, tôi tu đạo là chuyện đương nhiên.”
“Ôi chao, cái con bé này! Tại sao con lại không tin mẹ hả? Đạo pháp và thiên phú của con trái ngược nhau, chờ đến lúc con trở về thì phải chịu nỗi đau róc xương khoét thịt đó!”
Người phụ nữ đó nói xong thì móc một cuốn da dê từ trong ngực ra rồi bỏ vào trong tay Đậu Đậu. Đậu Đậu đờ ra nhìn chằm chằm bộ ngực cao vót người phụ nữ đó, yếu ớt nghĩ, cuốn da dê này sẽ không có mùi sữa đấy chứ?
Khụ... Dừng lại dừng lại ngay! Kim Đậu Đậu, tại sao mày có thể đen tối như thế hả?
Đậu Đậu cưỡng chế suy nghĩ lệch lạc của mình quay về, cúi đầu nhìn cuốn da dê, hỏi, “Đây là thứ gì vậy?”
“Đây là Cuốn Hóa Linh do mẹ trộm ra từ trong chỗ của các thánh nữ đấy. Bây giờ con bắt đầu tu luyện đi, cố gắng đợi đến khi phải quay trở về là có thể hóa giải linh khí trong cơ thể con.”
“... Trở về? Chị hai à, chị muốn tôi quay về chỗ nào bây giờ hả? Tôi… tôi không biết chị mà...”
“Quay về chỗ nào á? Quay về Ma Tộc đó! Phi Nhi, mẹ biết con đã quên hết tất cả cho nên con không tin mẹ. Nhưng mà không sao hết, chỉ cần con trở về Đường gia nhận tổ quy tông thì mẹ sẽ có cách gặp được con. Đến lúc đó, mẹ sẽ giải thích rõ ràng chân tướng với con.”
Người phụ nữ kia nói xong thì hốt hoảng nhìn bốn phía một chút, cẩn thận từng bước, biến mất ở chỗ cuối cùng của vùng đất khô cằn mênh mông bát ngát này. Để lại Đậu Đậu với vẻ mặt mờ mịt cầm cuốn da dê, không nghĩ ra đây là có chuyện gì...
Ma Tộc? Người phụ nữ kia lại nói là muốn cô quay về Ma Tộc à? Còn nói cô trở về Đường gia là có thể gặp được bà ấy sao? Bà ta không có bệnh đấy chứ?
Cô chính là một người phàm mắt thịt, làm sao có thể là Ma Tộc được chứ? Còn quay về Đường gia nhận tổ quy tông nữa? Cô không bị ngu!
Đậu Đậu không tin, tiện tay ném cuốn da dê đi, ôm lấy chăn ngủ mất.
Một giấc ngủ này của Đậu Đậu là ngủ thẳng tới hơn hai giờ chiều. Bụng đói kêu ọc ọc ọc loạn hết cả lên, lúc này cô mới xoa mắt, gian nan ngồi dậy từ trên giường. Yêu Nghiệt nghe được động tĩnh, từ phòng khách đi vào. Hắn cầm bộ váy ngủ dài tay đưa cho cô, nhìn cô mơ màng ngồi trên giường mặc vào, cúi đầu hôn lên gò má cô một cái, “Tắm trước nhé? Tiểu Bạch làm cơm, anh đặt ở trong nồi hâm nóng rồi.”
Đậu Đậu gật đầu, vén chăn lên, mới vừa đi xuống giường đã có một cuốn da dê rơi ra từ trong chăn. Nhưng mà cô vội vã đi tắm nên không phát hiện ra. Yêu Nghiệt nhíu mày nhìn chằm chằm cuốn da dê ở trên chăn, cầm lên, còn chưa mở thì một luồng ma khí nồng nặc đã từ trong đó tràn ra ngoài.
“Mùi gì vậy?”
Đậu Đậu ồn ào lộn trở lại, Yêu Nghiệt nhanh tay lẹ mắt giấu đi.
Sau đó, Đậu Đậu như con chó nhỏ ngửi một vòng ở trên người hắn, “Vừa nãy là mùi gì vậy? Chẳng lẽ là em ngửi sai à?”
Yêu Nghiệt, “... Em ngửi sai rồi.”
Đậu Đậu ngửi tới ngửi lui cũng không tìm được ngọn nguồn ở đâu, chỉ có thể tin lời nói của Yêu Nghiệt, gãi đầu đi ra ngoài, “Có lẽ thật sự là ngửi sai rồi, thôi bỏ đi, em đi tắm đây.”
Yêu Nghiệt nhíu mày, thấy cô đi vào phòng tắm, bày kết giới, lấy cuốn da dê, cởi cái nút trên đó, từng chút một, mở ra...