Giày vò cô suốt đêm, còn dám hỏi cô có mơ đến hắn hay không? Cần chút mặt mũi được hay không hả?
Có điều nói đi cũng phải nói lại…
“Em mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.”
Bàn tay đang sấy tóc cho cô của Yêu Nghiệt dừng lại, lơ đãng hỏi, “Mơ thấy cái gì? Kỳ lạ làm sao?”
“Anh còn nhớ lần trước em đã nói với anh về người phụ nữ cứ nhận em là con gái kia không?”
“Có nhớ.”
Đậu Đậu tức giận nắm tay, “Buổi sáng em ngủ một lúc rồi lại mơ tới bà ấy!”
“... Bà ấy nói cái gì?”
“Bà ấy nói em không nên tu đạo, còn nói nếu không thì chờ đến lúc em trở về sẽ phải chịu nỗi đau róc xương khoét thịt. Anh nói xem bà ấy có bệnh hay không chứ?”
Yêu Nghiệt gật đầu phụ họa, “Đúng là có bệnh thật... Bà ấy có nói cho em biết quay trở về chỗ nào không?”
“Đây chính là chỗ làm em tức nhất, bà ấy lại nói em là Ma Tộc! Thật là, em là một người bình thường, dù như thế nào đi nữa thì cũng không thể có quan hệ gì với Ma Tộc nhỉ? Nếu là có, vậy lần trước lão già mất nết thấy em, nhất định đã bắt em lại diệt luôn rồi.”
“Diệt nuôn? Mẹ ơi, diệt nuôn là gì?”
Viên Viên đang xem TV, không đầu không đuôi hỏi một câu.
Đậu Đậu sờ đầu bé, “Diệt luôn, diệt ở đây có ý là đánh chết mẹ đó.”
Viên Viên gật đầu, “Ồ, con muốn diệt Xám Xám!”
Biển Biển, “...”
Yêu Nghiệt, “...”
Đậu Đậu, “... Đó là trong TV, không diệt được.”
“Dạ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Viên tràn ngập vẻ không tin, “Vậy làm thế nào mới có thể diệt được Xám Xám nhỏ?”
Đậu Đậu, “... Không diệt được, thứ trong TV đều không thể diệt được.”
Viên Viên nghiêng đầu như đang suy nghĩ cái gì đó, Đậu Đậu lại đưa cho cô bé một cái kẹo que ngăn cô bé tiếp tục hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Yêu Nghiệt.
“Bà ấy còn đưa cho em một cuốn da dê để em tu luyện dựa theo công pháp ở trên đó. Nói là như vậy có thể làm tiêu hao hết tất cả linh lực ở trong cơ thể em. Nhất định là bà ấy có bệnh rồi! Em là một đạo sĩ bắt yêu tốt, đầu bị đập phải đậu hũ mới đi làm như vậy.”
Yêu Nghiệt biết được chân tướng, nặng nề gật đầu, nói, “Ừ, bà ấy đúng là có bệnh rồi.”
May là vợ hoàn toàn không tin bà ta. May là hắn đã dấu Cuốn Hóa Linh đi. Nếu không, cô vốn đã không tin nhưng thấy Cuốn Hóa Linh thì sẽ lại tin mất. Dưới tình huống bình thường, đồ vật nhận được ở trong mộng làm gì có cái gì sẽ xuất hiện ở hiện thực chứ? Nếu xuất hiện ở trong cuộc sống thực tế, vậy thì cũng chỉ có thể nói những thứ trong mộng đều là thật...
Đậu Đậu thấy Yêu Nghiệt rơi vào trầm tư, đưa mu bàn tay vỗ lên bụng hắn, “Lão Cửu, anh thấy thế nào?”
“... Chỉ là giấc mộng mà thôi.”
“Nhưng mà bà ấy nói chỉ cần em trở về Đường gia nhận tổ quy tông thì bà ấy sẽ có cơ hội gặp em, giải thích rõ ở ngay trước mặt em.”
Yêu Nghiệt lập tức nghiêm mặt, “Cho nên em muốn nhận tổ quy tông à?”
“Đương nhiên là không rồi! Em không bị ngu, nhưng mà em muốn đi đến Đường gia xem một chút, xem có thể tìm được đầu mối gì hay không. Đã nằm mơ thấy giấc mộng này đến tận hai lần, em vẫn luôn cảm thấy bất an.”
Yêu Nghiệt không muốn cho cô đi, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể nói, “Lần trước lúc em nói, anh đã phái yêu quái đi đến Đường gia tìm hiểu tin tức rồi, nếu có kết quả thì sẽ nói cho em biết.”
“Thật sao? Làm sao anh lại có thể tính trước được như vậy chứ?”
“... Đương nhiên, vì ánh mắt chọn đàn ông của em thật sự là quá tốt! Cho nên chuyện này không cần lo lắng, đi ăn cơm trước đã.”
“Vâng.”
Sau bữa cơm trưa có chút muộn, Đậu Đậu đã hoàn toàn ném chuyện này ra sau đầu. Đúng lúc này Sở Ngọc Bình gọi điện thoại đến thông báo cô đi chụp ảnh cưới, cô lập tức lôi Yêu Nghiệt đi ra khỏi nhà.