Đậu Đậu nói xong, cầm bộ váy đi vào phòng thử đổ.
Ngay lúc cô xoay người vào trong phòng thì nữ nhân viên cửa hàng nắm chặt tay, lộ ra khuôn mặt của... Lạc Thi Nhã.
Cô ta đã chờ ngày này từ rất lâu rồi...
Khóe môi Kim San kéo ra một độ cong kỳ lạ, đóng cửa phòng thử quần áo lại.
Một nữ nhân viên khác hơi kinh ngạc, “Tiểu Nha, vì sao cô lại đóng cửa? Chút nữa nếu như khách hàng muốn… hự.”
Nữ nhân viên kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã trên mặt đất, Kim San giấu cô ta vào trong tủ treo quần áo. Cô ta chờ rất lâu mới đợi được tới ngày hôm nay, không thể thất bại trong gang tấc như vậy được. Cũng may vừa nãy cô ta đã giấu đôi cao gót phối hợp với bộ đồ đi, nếu không lúc này quả thật là không thể mượn cớ bảo Kim Đậu Đậu đi ra được.
Kim Đậu Đậu, mày cướp người đàn ông của tao, hại tính mạng của tao, hôm nay tao sẽ khiến cho mày nợ máu phải trả bằng máu!
Đậu Đậu bỗng nhiên hắt xì một tiếng, dự cảm xấu vừa nãy bỗng lóe lên. Cô xoa mũi đưa tay ra sau lưng kéo khóa lên, vừa định mang giày vào thì lúc này mới phát hiện trên mặt đất chỉ có đôi giày thể thao thoải mái của cô.
Cô mở cửa đi ra, “Giày đâu?”
Kim San cúi đầu, khóe môi kéo ra một độ cong lạnh lẽo, “Vâng, để tôi lấy cho cô.”
Cô ta nói rồi đi tới tủ giày ở bên cạnh, cầm một đôi cao gót màu trắng, đi từng bước về phía Đậu Đậu. Sau đó khom lưng ngồi xổm dưới đất, “Tôi mang giúp cô.”
“Không cần.”
Đậu Đậu lùi về phía sau thì đột nhiên lại phát hiện cửa phòng thử quần áo bị đóng mà nữ nhân viên kia không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Cô nhân viên kia đâu?”
Dự cảm xấu trong lòng Đậu Đậu càng ngày càng mạnh mẽ, “Cô ngẩng đầu lên!”
“Gần đây trên mặt tôi mọc mụn rất nhiều, xấu lắm ạ.”
Nữ nhân viên cửa hàng nói, lại muốn giúp Đậu Đậu mang giày.
Đậu Đậu nhanh chóng tránh ra, đưa tay kéo mũ của nhân viên cửa hàng. Khuôn mặt bên dưới không có chút mụn nào! Gương mặt đó rõ ràng chính là Lạc Thi Nhã!
“Lạc Thi Nhã? Tại sao cô lại ở chỗ này hả?”
Không đúng …
“Cô ở đây để làm gì? Không phải là vì giúp tôi mang giày đấy chứ? Thế nào, thích người đàn ông của tôi như vậy à?”
Nhưng mà Lạc Thi Nhã nghe xong cũng không có cảm giác gì, ai bảo trong thân thể của cô ta... là Kim San chứ!
Cho nên cô ta nghe Đậu Đậu nói xong lại hoàn toàn không có phản ứng gì, ngược lại một lòng một dạ tính toán, bây giờ cô ta ra tay, liệu con yêu quái kia có kịp đến cứu Kim Đậu Đậu hay không?
Cô ta đã nhập vào thân thể của Lạc Thi Nhã đã được hơn hai tuần rồi. Thời gian qua cô ta lợi dụng danh tiếng của Hội Vong Linh, xui khiến rất nhiều linh hồn mới làm lễ tạ thần để cô ta hấp thu oán khí mà bọn họ phát ra lúc siêu thoát, tích góp từng chút công lực.
Cơ Yêu Nguyệt đã nói với cô ta Kim Đậu Đậu biết coi bói nên phải đề phòng. Hơn nữa con yêu quái bên cạnh cô cực kỳ lợi hại, một khi cô ta lộ diện, bị phát hiện chỉ là chuyện trong vòng vài giây.
Cho nên cô ta chỉ có thể chờ ở trong thân thể của Lạc Thi Nhã, nếu không phải cảm giác được thân thể đã có chút quá tải thì bây giờ cô ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tới giết Kim Đậu Đậu.
Nhưng mà bây giờ những thứ này đã không quan trọng nữa rồi, cùng lắm thì đồng quy vu tận thôi!
Nghĩ tới đây, Kim San hô to một tiếng để mạng lại đây, hồn thể chia lìa, hung tợn đánh về phía Đậu Đậu.
Đậu Đậu thấy rõ ràng dung mạo của Kim San, cảm nhận được quỷ lực mênh mông ở trên người cô ta, trong lòng biết mình không thế thắng được nên chỉ có thể lựa chọn né tránh.
“Lão Cửu! Anh mau lên đây đi!”