Yêu Nghiệt nhíu mày, cẩn thận thăm dò, “Vợ ơi, vừa nãy em... làm sao mà tránh được vậy?”
Không phải là hắn muốn hoài nghi như thế, nhưng thật sự là… căn cứ vào năng lực của vợ thì căn bản là không có khả năng tránh được. Tu vi của Kim San đã gần đến Quỷ Tướng rồi, vừa nãy lại ôm quyết tâm chắc chắn sẽ chết nên muốn đồng quy vu tận với cô. Dưới loại tình huống này mà cô có thể tránh thoát được, đúng là không thể tưởng tượng nổi!
“Em không tránh mà...”
Đậu Đậu chớp mắt mấy cái rồi lại chớp mắt thêm mấy cái nữa, nhíu mày suy nghĩ một chút, nói, “Em còn tưởng là anh đã giấu em đi cơ.”
“... Không phải anh.”
“Vậy thì lạ thật, em căn bản là không tránh, đến lúc tỉnh lại thì đã ở trong tủ quần áo rồi.”
Yêu Nghiệt thở dài, ôm thắt lưng của cô, “Trời đã muộn rồi, chúng ta đi thôi, chuyện chụp ảnh cưới để hôm khác đi.”
Đậu Đậu gật đầu, đi ra ngoài theo hắn, nghĩ đến chuyện cô ở trong phòng thay quần áo lâu như vậy nhất định Sở Ngọc Bình đang lo lắng lắm đây nên vội vàng gửi một tin nhắn cho bà, nói là cô không cẩn thận khóa trái mình ở trong phòng thử quần áo rồi ngủ quên mất luôn.
Sở Ngọc Bình quả thực không nói nổi, gửi tin nhắn trả lời bảo cô sau này nên chú ý một chút, rốt cuộc cũng thả được viên đá đang treo ở trên ngực xuống.
Ngày chụp ảnh cưới thay đổi đến một tuần sau.
Trong thời gian này, Đậu Đậu ngoại trừ thỉnh thoảng đi đến trường học một chút ra, thời gian còn lại đều trốn ở nhà.
Chuyện trên mặt Vương Yên Nhiên mọc ra mấy thứ gì đó đã lan truyền khắp nơi ở trong trường học rồi. Người đã gặp cô ta đều nói cô ta có thể so sánh với Đậu Đậu trước đây rồi. Không biết cô ta có vận may tốt như Đậu Đậu, có thể đẹp lại ngay trong một đêm hay không.
Vương Yên Nhiên bị loại bàn luận này làm phiền, xin nghỉ một tuần lễ, nói là đưa cha đi đoạn đường cuối cùng. Lý do này làm cho thầy cô trong trường học không có cách nào để mà bác bỏ. Dù sao cha cô ta cũng thật sự chết rồi. Kết quả của việc cô ta tự cho mình thông minh là trong một tuần đó cô ta phải mang theo vết chàm ngồi trực ở bên bàn thờ trong nhà lo ma chay cho người thân.
Đậu Đậu không thể nói rõ trong lòng cô có mùi vị gì. Sảng khoái? Hay là đồng tình? Hoặc là cả hai cái này đều có?
Cho dù thế nào thì cô cũng đã quyết định rồi, chỉ cần Vương Yên Nhiên yên ổn sống một cuộc sống bình thường thì cô sẽ không tính toán hiềm khích lúc trước mà tiếp nhận cô ta vào nhậm chức ở trong Niệm Nô Kiều.
Nhưng Vương Yên Nhiên đã định trước là sẽ không sống một cuộc sống yên ổn rồi, bởi vì cô ta phát hiện tiền trong thẻ của cô ta đã không còn nữa!
Ngoại trừ hơn hai triệu lấy được từ chỗ của Lạc Thi Nhã và Đường Lưu Ly kia ra thì còn có năm nghìn là tiền mồ hôi nước mắt do cô ta đi làm công kiếm được lúc trước nữa!
Vương Yên Nhiên quả thật muốn điên rồi, nếu như nói trên mặt cô ta mọc ra gì đó làm cô ta có chút sợ Đậu Đậu. Nhưng bây giờ vịt chết không sợ nước sôi, cô ta không còn sợ gì hết!
Hừ, Kim Đậu Đậu, cô bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Nếu thứ này có thể làm cho người khác mọc ra các vết lốm đốm trên mặt, vậy thì tôi sẽ cho thêm nó vào bên trong sản phẩm của Niệm Nô Kiều!
Khụ...
Nếu như Đậu Đậu biết cô ta hèn nhát thì hèn nhát nhưng vẫn di truyền của tính coi tiền như mạng của Thẩm Ngọc Liên thì nhất định sẽ rất muốn được yên tĩnh.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, mỗi người đều có điểm chí mạng, một khi bị đụng vào thì cho dù là người nhát như chuột cũng sẽ có lúc liều mạng!
Kết quả là Đậu Đậu còn đang đắm chìm trong nỗi sợ bóng sợ gió khi Kim San đồng quy vu tận mà không có kết quả thì Niệm Nô Kiều lại sinh ra mấy con thiêu thân.
Lúc này, Vương Yên Nhiên và Đường Lưu Ly không liên thủ với nhau nhưng bọn họ lại đang cùng tạo ra việc ảnh hưởng tới uy tín của Niệm Nô Kiều.