“Tôi nói, anh chỉ là viên đá kê chân trên con đường thành ma của con bé thôi, bây giờ con bé yêu anh bao nhiêu thì về sau sẽ tuyệt tình bấy nhiêu. Con bé sẽ quên anh đi, hoàn toàn quên anh...”
Đậu Đậu bỗng nhiên trợn to hai mắt, “Quên anh ấy?”
Cô… còn chưa nhớ ra quá khứ mà...
Yêu Nghiệt siết chặt nắm tay, không dám tin vào sự thật vừa nghe được này.
Thượng Quan Lăng Mạch giơ tay lên xoa tóc Đậu Đậu, “Không muốn quay về Đường gia cũng được thôi, không tu đạo nữa là tốt rồi. Dù sao từ giờ đến lúc thức tỉnh còn cách một đoạn thời gian nữa, vào thời gian này... hãy quý trọng bản thân cho thật tốt.”
Thượng Quan Lăng Mạch nói xong, yếu ớt thở dài rồi quay người lại rời đi.
Lúc cậu ta đến cũng đã biết không có cách nào mang cô quay về Đường gia được. Tính tình của con nhóc này từ trước đã cố chấp vậy rồi.
Thích ai mà không được? Sao lại đi thích một tên thần tộc?
Nếu như thích một người trong tộc thì thôi đi, về sau thành ma cũng có thể cầu xin Ma Quân ân điển cho giữ lại ở bên cạnh.
Từ xưa tới nay Thần và Ma không thể cùng chỗ, em gái ngốc của cậu...
Thượng Quan Lăng Mạch lái xe rời khỏi cửa Niệm Nô Kiều, khói của đuôi ô tô làm một đám phóng viên đang chặn ở cửa giật mình.
Bọn họ quay đầu lại nhìn thấy Đậu Đậu, trong nháy mắt giống như một đám ruồi nhặng tất cả đều đi đến bao vây xung quanh.
“Cô Cố, xin hỏi cô đối với sự kiện chất lượng sản phần của Niệm Nô Kiều lần này có gì muốn nói không ạ?”
Đậu Đậu kinh ngạc nhìn phóng viên, không nói lời nào mà chỉ kéo ống tay áo của Yêu Nghiệt. Cô là ma, cô thật sự là ma! Như vậy... Yêu Nghiệt còn có thể yêu cô nữa không?
Yêu Nghiệt đã từng nói với cô, bọn họ gặp nhau ở Ma Tộc. Hắn đi chinh phạt Ma Tộc, cô trà trộn ở bên trong quân doanh nhìn trộm hắn. Cô cũng từng hoài nghi thân phận của mình, nhưng không phải Ma Tộc cũng có dân thường đấy sao?
Nhưng bây giờ chân tướng rất rõ ràng, cô là Ma Tộc, hơn nữa còn là quý tộc của Ma Vực. Cứ như vậy, chẳng phải cô và Yêu Nghiệt sẽ không có khả năng nữa hay sao?
Trong lòng Đậu Đậu hoảng loạn, Yêu Nghiệt cầm tay cô tỏ vẻ an ủi.
Cô kinh ngạc nhìn hắn một cái, rồi lại ngơ ngác rũ đầu xuống.
Không dám hỏi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, lại càng không dám nghĩ đến đáp án của hắn.
Nếu như hắn để ý... thì cô nên làm gì bây giờ?
Hắn vội vàng bỏ lại một câu Niệm Nô Kiều sẽ nhanh chóng điều tra rõ sự thật rồi kéo Đậu Đậu xoay người rời đi. Bước chân của Đậu Đậu rất rối loạn, đi theo hắn nhanh chóng lên xe, thấy một đám phóng viên chen nhau đi lên ở ngoài cửa sổ thì vẫn chưa tỉnh hồn lại.
“Đừng lo lắng, Lăng Đầu Thanh sẽ xử lý tốt chuyện này, cậu ta biết đó là nước mực của Hoa Diên Vĩ màu đen, chỗ cậu ta có thuốc giải rồi.”
“Vâng.”
“Ở đây quá loạn, chúng ta về nhà trước rồi lại nói được không?”
Đậu Đậu mờ mịt gật đầu, đợi đến lúc xe yêu nổ máy, cô nắm chặt bàn tay lại, cẩn thận hỏi, “Lão Cửu, anh... anh có nghe thấy vừa nãy Thượng Quan Lăng Mạch nói cái gì không?”
Bàn tay cầm vô lăng của Yêu Nghiệt nắm lại thật chặt, “Anh có nghe thấy.”
“Vậy… vậy anh xem nên làm thế nào bây giờ?”
“... Cho dù em là ma thì anh cũng sẽ không để cho bọn họ mang em đi đâu. Cho dù em có quên mất anh thì anh tuyệt đối cũng sẽ không vứt bỏ em!”
Lúc Yêu Nghiệt nói lời này, ánh mắt nhìn chăm chú vào Đậu Đậu, vẻ mặt của hắn cực kỳ cực kỳ nghiêm túc.
Hắn đang thề với cô, thề sẽ không bỏ rơi cô.
Giống như lần trước cô hỏi nếu cô lại quên mất hắn lần nữa thì sao, hắn đã trả lời: Nếu như đời người chỉ như lúc mới gặp nhau thì anh sẽ theo đuổi em trăm nghìn lần...
Đậu Đậu bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, nhào vào trong lòng Yêu Nghiệt, hôn hắn không theo kết cấu gì cả.
Làm sao có thể như vậy? Cô còn chưa nhớ lại quá khứ của bọn họ mà lại phải quên hiện tại của bọn họ sao?
Vì sao cô lại là Ma Tộc cơ chứ?
Vì sao?
“Ngoan, không phải sợ, cho dù em đi đâu thì anh cũng sẽ đi cùng em!”
“Lão Cửu, xin lỗi, xin lỗi...”