“Không cần nói xin lỗi, từ trước đến giờ em không có có lỗi gì với anh cả.”
Ánh mắt của Yêu Nghiệt bình tĩnh và chăm chú. Đậu Đậu vùi ở trong ngực hắn một lúc lâu mới lau nước mắt đi, “Em sẽ không đi theo bọn họ, chúng ta về nhà thôi!”
Nếu người mẹ kia của cô nói không cho cô tu đạo, có lẽ thật sự là vì để cho cô tránh khỏi đau đớn, hoặc là chỉ vì để cho cô thuận lợi thành ma. Đã như vậy thì cô nhất định phải tu đạo cho thật tốt, như vậy mới có thể thuận lợi ở lại bên cạnh hắn.
Yêu Nghiệt nhìn thấu tâm tư của cô, bật cười, nặng nề gật đầu, “Được.”
Nhưng mà...
Đi hay không đi, làm sao có thể tùy vào cô được chứ? Lúc Nhiễu Lan Đằng ở trên người của cô thức tỉnh thì đó là ngày bọn họ phải xa nhau.
Đến lúc đó, đừng nói yêu hắn, có thể nhớ rõ được hắn đã là may mắn lắm rồi!
Yêu Nghiệt đã sớm có tính toán cho tình huống xấu nhất, trên mặt không lộ ra một chút sơ hở nào. Trái tim của hắn rất yếu đuối, yếu đuối đến mức không thể nhìn cô chịu một chút khổ cực nào. Nhưng trái tim của hắn cũng lại rất kiên cường, kiên cường đến mức có thể chịu tất cả mọi đau khổ trên khắp thiên hạ này.
Trong lòng hắn, không có gì đau khổ hơn so với việc kiên nhẫn chờ đợi trong vô vọng. Chỉ cần cô sống, chỉ cần cô có thể sống thật tốt thì với hắn mà nói cũng đã là hạnh phúc lớn lao rồi...
Sống, mới có hi vọng...
Đậu Đậu quyết định sẽ tu đạo thật tốt nên lúc trở về phòng 912 thì chuẩn bị khóa mình ở trong phòng ngủ.
Yêu Nghiệt nghĩ đến Cuốn Hóa Linh, ngăn cản Đậu Đậu, “Ngoan, đừng xúc động, anh đã phái yêu đi đến Đường gia tra xét rồi. Trước hết không nên tu đạo, nhỡ đâu bà ấy nói là sự thật thì sao?”
Hổ dữ còn không ăn thịt con, cho dù mẹ ruột của vợ là vì để cho cô thuận lợi thành ma, nhưng làm sao có thể không đau lòng cho cô, không suy nghĩ cho cô chứ?
Nỗi đau róc xương khoét thịt, sáu chữ này, quá nặng, quá nặng... Nặng đến mức hắn phải đề phòng.
Cho nên, trước khi tin tức của Đường gia truyền về đây, trước khi Vạn Tu Viễn điều tra rõ thân phận của cô thì tạm thời không nên cho cô tu đạo.
Đậu Đậu nghe xong lời nói của Yêu Nghiệt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thẫn thờ gật đầu, “Anh nói đúng.”
Yêu Nghiệt ôm hai đứa nhóc ra ngoài, cố gắng phân tán sự chú ý của cô.
Nhưng mà chuyện này đối với cô mà nói thật sự là một đợt sấm sét giữa trời quang, trong chốc lát cô quả thật không có cách nào để xuống được.
Yêu Nghiệt thở dài, để hai đứa nhóc đi chơi đồ chơi, hắn thì ngồi ở bên cạnh Đậu Đậu, nhẹ nhàng lấy ra một cuốn da dê từ trong ống tay áo, “Vật này là do bà ấy đưa cho em phải không?”
Đậu Đậu nhận lấy nhìn thoáng qua, vẻ mặt có chút đần độn, “Cái này, làm sao cái này lại...”
Không phải đó là do cô nằm mơ thôi sao? Đồ vật trong giấc mộng làm sao có thể xuất hiện ở thực tế được chứ?
“Mọi chuyện xảy ra rồi, trốn tránh cũng không phải là biện pháp. Điều chúng ta có thể làm chính là đối mặt với nó, nhận rõ nó, giải quyết nó.”
“Giải quyết như thế nào?”
“Chúng ta có mang hai món khác từ núi Mạch Thượng về, mầm đậu và con nửa người nửa ngựa màu đỏ. Hiện nay đã biết rõ tình huống, cái mầm đậu kia là Nhiễu Lan Đằng, là ma khí mà chỉ có quý tộc Ma Vực mới có, ăn tình yêu mà sinh, công dụng... không rõ ràng lắm.”
Đậu Đậu kinh ngạc nghe, nghĩ đến con ngựa kia, yên lặng lấy từ trong vòng tay ra. Nhưng mà cô không lấy ra thì còn tốt, vừa lấy ra cái thì càng hoảng sợ hơn, mặc dù lúc trước con ngựa gỗ nhỏ này không thể nói là uy phong lẫm liệt nhưng dù sao cũng là một con tượng gỗ được điêu khắc trông sống động.
Nhưng bây giờ, bộ lông trên người con ngựa kia đã mất hết rồi!
Khụ, cũng không thể nói là bộ lông.
Mà là... những hoa văn của bộ lông đều mất hết.
Không có bờm ngựa, không có lông mày ngựa, ngay cả ba cái đuôi ngựa cũng chỉ còn lại trụi lủi một cái, toàn thân con ngựa đen thùi lùi, sờ một cái là tro bụi còn rào rào rơi xuống,
Yêu Nghiệt, “...”
Đậu Đậu, “...”
Sau đó Đậu Đậu bừng tỉnh, “Em nhớ ra rồi!”