Lớp mười hai không giống với lớp mười, đám trẻ lớp mười đại đa số vẫn là nhóm quần chúng ăn dưa hóng hớt chuyên nghiệp, còn đám trẻ lớp mười hai thì ngay cả việc hóng hớt cũng cần phải tính toán trước đó ok?
Trên bảng đen có viết mấy chữ to in hoa —— Khoảng cách thi Đại học còn có 189 ngày.
Tiếp đó bọn họ còn có thể làm gì nữa chứ? Chỉ có thể yên lặng bỏ hạt dưa xuống, rồi nhịn đau vứt đi.
Thầy giáo Mã nhìn Đậu Đậu đã đi học lại, rồi lại nhìn Hà Chính Trực tràn đầy ý chí chiến đấu một chút, không khỏi phát ra sự cảm khái từ trong nội tâm.
“Tốt! Ba bạn nhảy lớp, cả ba đều đến lớp chúng ta, ông già tôi đây rất có mặt mũi đó!”
Đậu Đậu, “...”
Ha ha.
Sau đó Sở Minh Hiên lập tức đi vào chỗ ngồi, ở góc nghiêng với Đậu Đậu và phía sau Hà Chính Trực.
Thầy giáo Mã gõ bảng đen, viết trọng điểm, giảng cả một tiết số học khó hiểu rồi ôm giáo án đi ra ngoài một cách tiêu sái.
Thật ra Đậu Đậu hoàn toàn không rõ, có ba người nhảy lớp thì có hai người là kéo chân sau. Thế thì ông ấy vui vẻ cái gì vậy?
Bỏ đi, suy nghĩ của người già, cô không thể hiểu được.
Đậu Đậu nhân lúc rảnh rỗi trong giờ giải lao lấy ra hai cái bình lưu ly nhỏ, bỏ hai luồng khí thuộc về Vương Yên Nhiên vào trong đó.
Màu vàng là tài khí, màu xanh lục là vận khí.
Đậu Đậu vừa mới cất vào trong vòng tay xong thì bỗng nghe thấy Sở Minh Hiên nói, “Cuối tuần này ông nội và bà nội muốn gặp em, cũng muốn gặp ngài Cửu kia.”
Đậu Đậu, “... Biết rồi.”
“Em thật sự muốn kết hôn với anh ta à? Không phải lúc trước em cãi nhau với anh ta rất kịch liệt sao? Em đã quên chuyện anh ta ở chung với Lạc Thi Nhã ư?”
Đậu Đậu bắn ra một ánh mắt lạnh như băng, “Tôi cam tâm tình nguyện, anh quản được hay sao?”
“Kim Đậu Đậu! Em không phải là một người biết nhường nhịn đúng không? Cái loại đàn ông không sạch sẽ này mà em cũng muốn?”
Đậu Đậu không nhịn được, giơ tay lên cho Sở Minh Hiên một cái tát, “Sở Minh Hiên! Anh nói chuyện cẩn thận một chút! Anh ấy là người đàn ông của tôi, anh ấy có sạch sẽ hay không, trong lòng tôi rất rõ ràng!”
Sở Minh Hiên không dám tin nhìn cô, một lúc sau nắm chặt nắm tay, “Em sẽ phải hối hận!”
“Có hối hận thì chuyện này cũng không liên quan gì tới anh.”
“Tại sao chuyện này lại không liên quan đến anh chứ, rõ ràng lúc trước em…”
Chuông vào học vang lên, Sở Minh Hiên oán hận ngậm miệng lại, cảm thấy khó hiểu.
Lẽ nào cô nhận ra rồi sao?
Không đúng... Rõ ràng cậu ta giả bộ giống như vậy mà!
Nhưng vì sao con rắn yêu kia dùng thân thể của cậu ta thân thiết với cô thì cô không bài xích, còn cậu ta dùng phương pháp giống thế để đến gần thì lại không thể thực hiện được?
Rốt cuộc là sai ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu chứ?
Trong con ngươi của Sở Minh Hiên hiện lên một màu xanh sẫm, nhanh đến mức căn bản không không thể bắt kịp.
Sau lưng lại đau một chút, cậu ta khó chịu để bút xuống, đường hoàng tu luyện ở trong lớp...
Một buổi sáng trôi qua, Đậu Đậu xách cặp sách lên đi về nhà, Tên Ngốc đuổi theo, thấy Minh Hiên ở sau lưng Đậu Đậu thì lập tức vui vẻ chào hỏi, “Minh Hiên! Rốt cục cậu cũng đi học lại rồi à? Tại sao cậu lại đột nhiên nhảy lớp vậy?”
“Tớ... đương nhiên là để theo đuổi em họ rồi.”
Sở Minh Hiên nói xong, tự cho là thân quen đi đến ôm vai Đậu Đậu, Đậu Đậu nhanh nhẹn tránh ra, buồn bực đi về phía khu chung cư.
Tên Ngốc đồng tình nhìn Sở Minh Hiên một cái, vỗ lên vai cậu ta tỏ vẻ an ủi rồi lập tức đuổi theo cô, “Người xem đi, đã nói là người không nên trêu hoa ghẹo nguyệt rồi mà.”
“Câm miệng!”
“Vâng...”