Ông cụ kéo tay của Đậu Đậu tiếp tục lệ già tung hoành, “Đậu Đậu à, nhà họ Đường có lỗi với cháu... Nhưng mà cháu yên tâm đi, ông ngoại đảm bảo sẽ không để cho cháu tiếp tục chịu khổ nữa đâu!”
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, “Ý của cháu là cháu thật sự không phải Kim Đậu Đậu ban đầu. Cháu chỉ là một cô hồn dã quỷ, chiếm dụng thân thể cháu gái ngoại của ông thôi.”
Quả nhiên, cô vừa nói như vậy xong, ông cụ lập tức trở nên kinh sợ. Ông thả tay cô ra ngẩn người tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên lại dùng sức nắm lấy, “Cháu nói cháu không phải là Đậu Đậu sao?”
“Đúng, cháu không phải!”
“Phượng Hoàng từ vùng đất khô cằn đến, thật thật giả giả, không chết… không thấy mặt thật. Năm đó Nhất Đăng đại sư đã nói như vậy. Cháu là cháu gái ngoại của ông, cháu mới là cháu gái ngoại của ông đó!”
Đậu Đậu, “...”
Đây tình huống gì vậy? Nhất Đăng đại sư nào vậy hả? Cái gì mà Phượng Hoàng từ vùng đất khô cằn đến, thật thật giả giả, không chết… không thấy mặt thật chứ?
Cô là đại BOSS phản diện đó! Phượng hoàng mang hình tượng chính trực ok! Chả có nửa đồng quan hệ gì với cô hết ok?
Nhưng mà ông Đường lại mặc kệ những thứ này, nghe cô nói như vậy thì suy nghĩ muốn nhận cô trở về lại càng mạnh mẽ hơn, “Đậu Đậu, cháu theo ông đi, cháu phải quay về Đường gia!”
“Cháu không đi, cháu không trở về Đường gia đâu!”
Đậu Đậu giãy giụa tránh ra, lạch bạch hai bước nhanh chóng chạy đến sau lưng Yêu Nghiệt.
Yêu Nghiệt che ở trước cô, nhíu mày nhìn ông Đường rất lâu nhưng lại không nhìn ra một chút sơ hở nào.
Đường Triều, ông cụ Đường gia đích thực là một người phàm chính gốc. Nhưng một người phàm như ông ta dựa vào cái gì lại có người con gái có thể sinh ra hai người con Ma Tộc chứ? Rốt cuộc Đường gia cất giấu bí mật gì đây?
Còn Nhất Đăng đại sư, cái lão hòa thượng kia, nhiều năm trước không phải là vì lo chuyện bao đồng của Hội Vong Linh nên đã biến mất ở chỗ vui chơi Wodeland hay sao?
Vậy thì ông ta coi bói cho Đậu Đậu từ lúc nào vậy?
Lúc Đậu Đậu ra đời, không phải ông ta đã biến mất rất nhiều năm trước đó rồi hay sao?
Yêu Nghiệt suy tư một lúc lâu, chỉ có thể nói với ông Đường, “Chuyện cô ấy không muốn thì không ai có thể ép buộc được. Cho dù ông có là ông ngoại của cô ấy đi chăng nữa cũng không thể ngoại lệ.”
Đây vẫn là lần đầu tiên ông Đường cẩn thận quan sát Yêu Nghiệt, đây là người trên bản tin trong tạp chí truyền thông, muốn kết hôn với cháu gái ngoại của ông. Hắn mặc một bộ quần áo trong bộ sưu tập mới quý này của Versace, dáng người cao ngất phong độ bất phàm, đúng là một thanh niên đẹp trai tài giỏi hiếm có.
Nhưng hắn dám nói những lời này với ông, thật sự là quá không có lễ phép quá không có giáo dục!
Dưới đáy lòng ông cụ cho Yêu Nghiệt một điểm kém, trừng hắn một cái, tiếp tục dây dưa với Đậu Đậu.
“Đậu Đậu, cháu hãy quay về Đường gia với ông ngoại đi! Đường gia mới là nhà của cháu! Dù Cố gia có đối xử tốt với cháu thế nào thì họ cũng không có quan hệ máu mủ với cháu đâu mà!”
Đậu Đậu, “... Cháu đã nói là cháu không về!”
Trở lại làm gì chứ? Chờ thành ma rồi rời khỏi Yêu Nghiệt à? Cô còn không có ngu như vậy đâu nhé!
Thấy suy nghĩ không trở về kiên định của Đậu Đậu, ông cụ thở dài, thay đổi chiến thuật, “Haiz, thôi bỏ đi, cháu không quay về cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng kết hôn là một chuyện lớn, Đường gia không thể không có mặt được. Vậy thiệp mời…”
“Đưa, chúng cháu sẽ đưa.”
Đậu Đậu sợ ông tiếp tục đeo bám nên lập tức đồng ý cái đề nghị nho nhỏ này.
Trong mắt ông cụ lóe lên tia sáng, nghĩ thầm, đồng ý đi đồng ý đi, chỉ cần cháu đồng ý rồi thì cháu phải nhận quà tặng tân hôn, chỉ cần cháu nhận quà, đến lúc đó cái nhà này cháu không trở về cũng phải trở về thôi.
Đậu Đậu không biết trong lòng ông cụ còn có nhiều tính toán như vậy, nếu như biết, nhất định sẽ không đồng ý đâu!
Ông Đường thấy đã đạt được mục đích đến đây lần này rồi, gương mặt già nua cười híp mắt lại, tạo ra không ít nếp nhăn trên làn da khô cằn. Rồi ông lại ngồi xuống ở trên ghế sofa, hình như còn muốn ở lại ăn bữa cơm nữa.