Đậu Đậu quả thật là muốn điên rồi! Ông Đường này ở lại đây là vì muốn thường xuyên nhắc nhở cô về thân phận đại BOSS phản diện sao?
Thế là cô nhanh chóng đâm Yêu Nghiệt mấy cái, đưa mắt ra hiệu bảo hắn nhanh chóng đưa ông Đường này đi.
Yêu Nghiệt do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nói lời nào.
Hắn không có cái tư cách đó đâu! Cho dù ông cụ Đường này chưa hề quan tâm vợ hắn nhưng dù sao vẫn là ông ngoại của vợ hắn.
Đuổi ông ngoại của vợ hắn đi? Về tình về lý đều không thể làm được!
Vì vậy, Yêu Nghiệt dứt khoát quên đi ngón tay út đang âm thầm đâm hắn của vợ.
Ông cụ Đường không coi mình là người ngoài, ngồi ở trên ghế sofa, hai tay đặt trên cái gậy để nghỉ ngơi một lúc, rồi lập tức tràn đầy sức sống đi trêu chọc hai đứa nhỏ.
Đối với lần này, Đậu Đậu bày tỏ, “Cháu nói đó là con ruột của cháu mà ông cũng tin à?”
“Vì sao không tin? Dáng vẻ này giống y đúc khi cháu còn bé, gần như là như đúc từ một khuôn ra.”
Ông cụ Đường nói rồi đưa tay về phía Viên Viên, “Đến đây nào, nói cho ông cố nghe, cháu tên là gì vậy?”
Viên Viên nhìn chằm chằm khuôn mặt già cằn cỗi như vỏ cây của ông cụ Đường một lúc lâu, rồi dứt khoát nghiêng đầu, không để ý tới ông.
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, vừa mặc niệm ở trong lòng “Con gái của mình giỏi quá, đúng, chính là như vậy, đừng để ý đến ông ta!”, vừa nhắc nhở: “Không lâu trước đây cháu mới vừa tròn mười tám tuổi...”
“Vậy thì có sao? Năm đó dì cháu sinh Lăng Mạch, còn có năm đó mẹ cháu sinh cháu nữa, đều là…”
Ông cụ như nghĩ đến cái gì đó thì giọng nói hơi ngừng lại. Không phải ông sợ Đậu Đậu và Thượng Quan Lăng Mạch biết, mà chủ yếu không phải là còn có một cháu rể ngoại nữa hay sao?
Cái đó gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, mặc dù bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi nhưng người ngoài vẫn là người ngoài.
Khụ, nếu Yêu Nghiệt biết ông cụ Đường nghĩ như vậy thì nhất định sẽ không quan tâm mà hô___ Tôi, đồng, ý!
Chỉ cần không cho vợ hắn rời khỏi hắn thì ở rể có tính là cái gì cơ chứ! Hoàn toàn không quan tâm ok!
Trở lại chuyện chính, ông cụ không tín nhiệm cái tên Yêu Nghiệt này. Nhưng mà ông không ngờ cái tên người ngoài này lại nhẹ nhàng thay mặt ông nói ra lời mà ông đã nuốt trở về trong bụng.
“Ông muốn nói là năm đó hai người con gái của ông đều lấy tấm thân xử nữ mang thai, đúng không?”
Yêu Nghiệt thuận miệng nói ra rồi lơ đãng nhìn ông Đường.
Khóe miệng ông Đường giật giật, “Làm sao mà cậu biết được? Cậu phái người đến điều tra Đường gia? Không, không đúng, việc này đều là bí mật của Đường gia, không có nhiều người biết được!”
“Tôi vô tình... hỏi được một trong những người biết đó.”
“Là ai?”
Ánh mắt của ông Đường tức giận đỏ cả lên, năm đó hai con gái của ông không hiểu sao lại mang thai, ông tìm mọi cách truy hỏi nhưng hai cô con gái cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Ngay từ đầu, ông còn tưởng rằng là hai cô con gái không chịu nói, nhưng cho bà vú trong nhà kiểm tra, kết quà bà vú lại nói là cả hai cô con gái đều vẫn là xử nữ.
Ông đè xuống dự cảm không tốt xuống dưới đáy lòng, đưa các con đi bệnh viện nạo thai. Kết quả, tất cả các bác sĩ trong phòng phẫu thuật đều té xỉu một cách kỳ lạ và không có một trường hợp ngoại lệ nào.
Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể phái người đi đến chùa Đạo Linh mời Nhất Đăng đại sư. Nhưng Nhất Đăng đại sư không có ở chùa, có lời đồn rằng ông ấy đã chết ở khu vui chơi Wonder Land. Ông không tin, nhiều lần đi đến quấy rầy chùa Đạo Linh, cuối cùng Nhất Đăng đại sư cũng gặp bọn họ.
Nhất Đăng đại sư là một cao tăng đắc đạo, hơi mập, mặt mũi lộ vẻ hiền lành, thoạt nhìn qua có vài phần giống tượng Phật. Ông ta nhìn hai cô con gái của ông, hai tay tạo thành hình chữ thập, chỉ nói, “A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi...”