Những ngày sau đó, quán cơm nhỏ của Dung Âm ngày nào cũng đón tiếp một vị khách…quá mức đặc biệt!
Cứ tưởng tượng xem…Một người dung mạo ưa nhìn, trên người lúc nào cũng là những bộ trang phục thương hiệu có giá tới hàng chục ngàn đô, nước hoa cách cả 10 mét cũng có thể ngửi thấy...mà lại ngồi ăn tại một quán cơm bình dân có giá vài chục đồng…thật sự quá mức nổi bật!
_ Mời anh!
Dung Âm đặt đĩa trứng bấc, sườn xào chua ngọt, xíu mại tôm, thịt tẩm bột chiên xù, rau luộc và một bát canh nấm rơm xuống bàn, Kiến Hào hít căng mùi thơm từ thức ăn với dáng vẻ thích thú không che dấu, tươi cười nói với cô.
_ Cám ơn Dung Âm!
Mấy ngày gần đây Kiến Hào đều qua đây ăn cơm trưa. Lần trước hắn vừa ăn cơm, vừa nhìn Dung Âm luôn tay luôn chân múc thức ăn phục vụ khách. Người dùng cơm ở đây đều là dân lao động, ăn nhanh dọn nhanh để còn kịp thời gian nghỉ ngơi một chút trước khi vào ca. Quãng thời gian bận nhất của cô là vào buổi trưa khi công nhân nghỉ giữa ca, bận tới mức quay cuồng…Kiến Hào cũng biết nên hắn thường tới muộn hơn giờ đó khoảng hai tiếng, khi dùng cơm xong đều sẽ mua rất nhiều trà cam quế về…Có lẽ sau hôm gặp “tai nạn liên hoàn” ấy được Dung Âm rót cho một chén trà an ủi, đâm ra hắn nghiện luôn vị trà của cô…
Dung Âm đang tranh thủ lúc vắng khách, lau lại bàn ăn và ghế ngồi cho sạch sẽ. Hôm nay cha cô lên bệnh viện khám bảo hiểm nên buổi sáng không ở nhà, Dung Âm cũng muốn đưa ông đi khám bệnh, nhưng ông lại muốn đi một mình. Tính cách của cha mình cô cũng hiểu mà, nên cũng không nài ép
Đang lúi húi làm việc, Dung Âm bất chợt nghe thấy tiếng Kiến Hào ấm áp gọi cô.
_ Dung Âm!
Lúc ngước mắt lên, Dung Âm mới giật mình nhận thấy thức ăn và cả cơm trên bàn của hắn vẫn còn nguyên, còn Kiến Hào thì tươi cười ngỏ ý muốn cô lại gần.
_ Sao vậy Kiến Hào? Thức ăn hôm nay không ngon sao?
Dung Âm tò mò hỏi hắn, chẳng hiểu sao mọi hôm hắn đều ăn sạch sẽ, mà hôm nay lại chẳng hề động đũa, trong đôi mắt có chút lo lắng hiện lên.
_ Không phải đâu! Thức ăn rất ngon!
Kiến Hào lập tức xua tay lắc đầu, lại khiến Dung Âm càng khó hiểu hơn.
_ Vậy sao anh không ăn cơm đi?
Nụ cười của hắn lại càng nở rộ tươi tắn, Dung Âm còn mơ hồ nhận ra một chút bối rối hiện lên trong đôi mắt thông minh của hắn.
_Dung Âm! Cô cũng chưa ăn cơm đúng không?
_ À…tôi đợi quán vắng khách thì sẽ tranh thủ ăn cơm!
Dung Âm nhẹ giọng trả lời, lập tức nhìn thấy ánh mắt của Kiến Hào sáng lên lấp lánh như thể một đứa trẻ được nhận quà.
_ Mấy lần trước tôi tới, thấy cô lúc nào cũng bận bịu, tôi cũng đoán chắc bao giờ vãn khách cô mới có thời gian dùng cơm…Thế này…Bây giờ cũng đang vắng, hay là….
Hắn ngại ngùng gãi gãi mái tóc màu hung hạt dẻ đẹp đẽ, rồi thanh âm có chút bối rối ngần ngại vang lên…
_ Dù sao thì…tôi cũng ăn cơm một mình, cô cũng ăn cơm một mình….Hay là….tôi có thể….ăn cơm cùng cô không?
Câu hỏi có chút ngại ngần của Kiến Hào khiến Dung Âm bối rối…Nụ cười ôn nhu ấm áp ấy vẫn nở ra trên gương mặt thông minh của hắn, Dung Âm cũng không ngờ sau dáng vẻ tự tin phóng khoáng và thời thượng này, Kiến Hào hóa ra là một người rất hay cười ngại ngùng.
Nhìn ánh mắt mong chờ chân thành của hắn, Dung Âm rụt rè suy nghĩ…Ừ thì đằng nào quán cũng vắng khách, mà cô cũng chưa ăn cơm…dù sao thì ăn cơm hai người cũng đỡ buồn hơn ăn một mình!
_ Được! Để tôi đi lấy bát đũa!
_ Tốt quá!
Kiến Hào lập tức đứng dậy, đi về phía trước kéo ghế cho Dung Âm.
Đặt bát xuống, Dung Âm nhấc bát của Kiến Hào lên để xới cơm cho anh. Động tác dịu dàng thành thục, khiến cho Kiến Hào có chút ngẩn ra…
Đến khi đặt chiếc bát đã được đơm cơm gọn gàng của hắn xuống, Dung Âm mới giật mình ngẩn ra…
Mỗi lần ăn cơm cùng Mạc Thiệu Khiêm, cô cũng là người xới cơm cho hắn…Lâu dần, không ngờ cũng đã trở thành thói quen.
Trước ánh mắt có chút kì lạ của Kiến Hào, Dung Âm bình thản như không có chuyện gì, ngồi xuống, nâng chén cơm lên, cười nhẹ với hắn.
_ Mời anh!
_ Mời cô!
Hai người cùng nhau ăn cơm trong sự im lặng dễ chịu. Dung Âm chú tâm vào việc ăn cơm, còn Kiến Hào thì chú tâm vào việc ngắm cô ăn cơm…
Miếng cơm nhỏ bỏ vào miệng, Dung Âm cố gắng lờ đi việc người trước mặt đang chăm chú nhìn vào từng cử động nhỏ nhất của cô, và cả việc vị cơm trong miệng hôm nay cũng chẳng rõ thế nào nữa…
_ Cô Mộ! Tôi có chuyện này muốn nhờ cô!
Thanh âm trầm thấp vang lên, Dung Âm ngẩng đầu lên, đột nhiên ngẩn người…
Trước mặt cô, ánh mắt ngại ngần bối rối của Kiến Hào cùng nụ cười nở rộng trên đôi môi bừng sáng, khiến cho Dung Âm có chút ngỡ ngàng…
Kiến Hào nhìn sâu vào đôi mắt trong vắt của cô, nhẹ giọng nói.
_ Chuyện lần trước cô Mộ trả lại chiếc đồng hồ cho tôi mấy người bạn ấy cũng biết, hơn nữa lần trước tôi mang trà cam quế của cô về, bọn họ uống xong ai nấy đều tấm tắc khen…Bọn họ đều rất muốn gặp cô Mộ vừa khéo tay, lại vừa tốt bụng một lần…
Một tia sáng lấp lánh hiện rõ trong lòng mắt của Kiến Hào, những ngón tay của hắn khẽ siết lại một chút để kìm đi sự hào hứng trong lòng khi hắn dịu giọng lịch thiệp:
_ Ngày mai tôi có một bữa tiệc gia đình nho nhỏ…Không biết cô Mộ có thể tới…giúp tôi được không?
Ánh mắt của Dung Âm bất chợt trở nên hoang mang…
Đối diện với ánh mắt ấm rực ấy, đôi môi cô khẽ run run nở ra nụ cười ngập ngừng…
_ Tôi…thì có thể giúp gì được chứ?
_ Bữa tiệc nào muốn thành công cũng cần một đầu bếp tuyệt vời mà! Cô Mộ!
Kiến Hào đứng dậy, kéo mạnh chiếc ghế của mình ngồi sát về phía Dung Âm, khiến cho cô lập tức ngồi thẳng lưng dậy, toàn thân cũng cứng lại trong trạng thái phòng thủ.
Nhưng dường như Dung Âm đã lo lắng quá mức, Kiến Hào thật sự chẳng hề có ý định muốn mạo phạm cô mà đơn giản hắn chỉ muốn ngồi sát lại để kéo gần khoảng cách với cô mà thôi…Khoảng cách đủ gần để Dung Âm có thể ngửi được mùi nước hoa nam man mác như mùi gió biển của hắn, những vẫn đủ lịch thiệp để không xâm phạm vào không gian riêng của cô.
_ Thật ra lỗi này…một phần là do tôi cũng quá tự mãn đi!
Kiến Hào vừa cười ngượng vừa bối rối lên tiếng, nhìn sâu vào lòng mắt trong vắt của Dung Âm mà thì thầm… “thú tội”.
_ Tôi trót…lỡ lời nói với những người bạn của mình rằng cô Mộ…là bạn thân của tôi! Cô Mộ... cô nghe tôi nói cho hết đã…
Kiến Hào lập tức rối rít trấn an khi nhìn thấy hàng mi tâm của Dung Âm lập tức cau lại ngạc nhiên và vẻ mặt chẳng hiểu gì cả của Dung Âm.
_ Tôi lỡ khoe khoang với bạn bè của tôi rằng sau khi cô trả lại đồng hồ cho tôi, tôi và cô đã trở thành bạn bè thân thiết, còn nói rằng bữa tiệc lần này nhất định cô sẽ tới và tự tay nấu cơm cho tất cả bọn họ thưởng thức nữa….Mấy người bạn của tôi đều rất hào hứng muốn được gặp cô! Nên là…cô Mộ….
Giọng nói của Kiến Hào xuống thấp tới mức nài nỉ, khiến cho đầu mi tâm của Dung Âm đang xô lại với nhau cũng phải thương tình mà giãn ra…
_ Cô có thể nào…vì cứu tôi lần này mà đồng ý giúp tôi không?
_ Chắc hẳn anh phải kể nhiều về tôi lắm!
Dung Âm nhẹ giọng hỏi, Kiến Hào hít vào một hơi dài rồi ngượng ngùng thở dài ra…
_ Thì….cũng là vì hôm tôi mang mấy ly trà của cô về, bạn bè của tôi đều hào hứng xin công thức, còn đòi gặp mặt bằng được người đã pha ly trà này, nên là tôi hơi…quá lời!
Dung Âm nhìn Kiến Hào thở dài thượt, đầu ngón tay của hắn gãi xù mái tóc màu hạt dẻ đẹp đẽ chẳng còn đường lối gì nữa…Rồi có vẻ đắn đo lắm, Kiến Hào mới tiếp lời.
_ Tôi biết nói điều này với cô một chắc sẽ làm cô giận, nhưng tôi là người làm kinh doanh khô khan, hơn nữa cũng không có tài ăn nói. Tôi cũng không biết làm thế nào để nói chuyện này ra cho lịch thiệp hơn nhưng mà…Nếu như ngày mai cô có thể….thì xin cô vui lòng tới giúp tôi được không?
Dung Âm nhìn Kiến Hào lịch thiệp hết mức khi đưa ra lời đề nghị với cô, khiến cho cô không thể không đồng ý. Với lại lời đề nghị cũng không có gì là quá đáng, chỉ là tới nấu một bữa tiệc nhỏ mà thôi...
Hơn nữa…cũng đã lâu rồi, không có ai tỏ ra tôn trọng cô như thế khi muốn nhờ cô việc gì đó. Ngày trước tất cả những lời cô nhận được, đều là mệnh lệnh, cầu khiến đầy vẻ trịnh thượng khinh thường…Dùng thái độ lịch thiệp thế này để hỏi ý kiến cô….là lần đầu tiên cô được nghe!
_ Được thôi mà! Có gì đâu Kiến Hào! Anh đừng quá khách sáo!
Thanh âm dịu dàng vang lên, vừa đủ khiến cho khuôn mặt điển trai của Kiến Hào sáng bừng lên rạng rỡ. Nụ cười tươi rói hiện lên trên môi, khiến cho Dung Âm cũng nhoẻn cười theo…
Cho dù Dung Âm cũng có chút ngại ngần, đến nhà một người lạ cô mới gặp có vài ngày cũng khiến cô lo lắng. Nhưng không ngờ Kiến Hào đã làm một việc mà khiến Dung Âm thật sự choáng ngợp.
Đó là anh chờ bằng được cha cô về, rồi trực tiếp nói chuyện với ông, và sau đó xin phép ông cho Dung Âm tới giúp hắn, sau khi đã để lại địa chỉ, số điện thoại, thậm chí là chụp ảnh cả căn cước công dân của mình để gửi lại cho ông.
Khiến cho cả Dung Âm và Mạc Tuấn Văn…đúng là không còn lời nào có thể trách cứ hắn...
Đúng là sức hút từ một người đàn ông chu đáo…cũng là một loại hấp dẫn đặc biệt!
****
Cho dù Kiến Hào đã năn nỉ hết sức để tới đón cô, nhưng Dung Âm vẫn thế, nhẹ nhàng nhưng cương quyết từ chối…
Cô không quen ngồi chung xe với người lạ!
Kiến Hào nói đã chuẩn bị tất cả nguyên vật liệu, chỉ chờ cô tới mà thôi.
Chiếc xe taxi đi vào một khu biệt thự biệt lập sang trọng, Dung Âm cũng không ngạc nhiên mấy. Nhìn chiếc BMW của Kiến Hào và phong cách ăn mặc của hắn, cũng không khó để đoán ra vị thế của hắn chắc chắn không tầm thường.
Trả tiền taxi và bước xuống, Dung Âm đi trên những hàng gạch trắng đẹp đẽ, xung quanh là những ngôi nhà trang trọng với lối kiến trúc tân cổ điển cao vời vợi. Dung Âm vừa đi vừa tìm số căn theo địa chỉ của Kiến Hào đưa…
Căn nhà sáng bừng ánh điện, sang trọng, nguy nga với cánh cửa gỗ sồi. Cảm giác đầu tiên của Dung Âm khi nhìn vào căn nhà của Kiến Hào qua những ô cửa kính, giống như nhìn vào một cây thông trang hoàng rực rỡ đêm Giáng Sinh.
_ King kong….
Tiếng chuông cửa vang lên. Dung Âm kín đáo lùi lại, hít vào một hơi nhẹ rồi chờ đợi.
Nhưng cô chẳng phải chờ quá lâu để nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên bên trong….Và ngay lập tức cánh cửa gỗ mở ra.
Kiến Hào xuất hiện trước thềm cửa, vẫn là mái tóc màu hung hạt dẻ và nụ cười rạng rỡ ấy…nhưng đôi mắt của hắn vừa nhìn thấy cô lập tức ngây ra…
_ Woa…!
Tiếng cảm thán không che dấu của Kiến Hào khiến Dung Âm khẽ mỉm cười…
Ừ thì…Cũng vì hôm qua Kiến Hào nói trong bữa tiệc này sẽ có những người bạn của hắn tới, mà kiểu gì Dung Âm cũng sẽ không thoát được cảnh giao tiếp xã giao, nên cô cũng ăn mặc cẩn thận một chút.
Chỉ là một chiếc váy màu xanh rất nhạt, mái tóc được cặp gọn sau gáy, cô cũng trang điểm rất nhẹ, chuốt mi và son bóng, thêm một chút má hồng…
_ Cô đẹp quá!
Kiến Hào ngây ra, gương mặt đờ dại nói với chất giọng chân thành say mê không che dấu…Rồi nụ cười của cô khiến cho hắn giật bắn mình, vội vàng lùi ra.
_ Xin lỗi cô! Mời cô vào!
Dung Âm nhẹ nhàng bước vào, bất chợt trong nhà truyền lên tiếng ồn ào náo nhiệt.
Những bước chân của Dung Âm lập tức ngập ngừng, cô ngại ngần ngước mắt nhìn Kiến Hào, liền thấy hắn cười rất tươi, thì thầm nhẹ giọng với cô.
_ Thật ra tôi sợ cô không tới nên nói dối cô rằng muốn nhờ cô nấu bếp…chứ làm sao tôi lại để vị khách quan trọng nhất của tôi đứng nấu bếp được!
_ Kiến Hào!
Dung Âm khẽ lên giọng với Kiến Hào, mà nụ cười của hắn còn rạng rỡ hơn, giống như có điều gì đó rất hào hứng đang nở rộ trong lòng hắn vậy…
_ Với cả tôi còn báo muộn giờ cô 15 phút nữa…Đâu thể để cô phải chờ đợi được! Bạn bè của tôi tới hết rồi…Tôi đưa cô vào!
Dung Âm đúng là tiến thoái lưỡng nan, trước ánh mắt cầu khẩn của Kiến Hào thật là khó xử đến rối bời. Tiếng ồn ào không lớn lắm, chắc cũng không nhiều người…Nhưng mà….
Cô biết nói gì đây!
Tự nhiên lại thấy có chút ngốc nghếch….!
_ Đừng lo lắng! Cứ tự nhiên thôi! Đây đều là bạn thời đại học của tôi thôi mà…chỉ là gặp nhau ôn lại vài chuyện cũ thôi….Cô đừng căng thẳng! Cứ nghĩ là…sự xuất hiện của cô hôm nay đối với tôi, đã là một món quà rồi!
Thanh âm dịu dàng của Kiến Hào vang lên, cùng lời nói không thể nào ngọt ngào hơn của hắn khiến cho Dung Âm cũng thinh lặng…
Hít vào một hơi dài…Dung Âm bối rối bước theo hắn…
Phòng khách sang trọng dần hiện ra trước mắt, Kiến Hào nhanh nhẹn gần như nhảy vào trong..Tiếng gót giày thể thao của hắn chạm lên sàn gỗ, Dung Âm thì nhẹ bước phía sau…
_ Xin giới thiệu với mọi người…cô gái mà Kiến Hào mình đã nhắc tới bấy lâu nay…Mộ tiểu thư! Dung Âm của mình!1
Ôi trời con người này!
Mỉm cười lắc đầu trước thanh âm trầm thấp đầy vẻ khôi hài ấy của Kiến Hào. Đúng là hắn luôn có biệt tài cho dù có làm quá mọi chuyện lên, cũng khó mà khiến người khác giận mình cho được!
Dung Âm ngước mắt lên, nhưng khoảng khắc ấy….trái tim cô lập tức ngừng đập!
Giữa những khuôn mặt tươi cười thân thiện xa lạ, đôi mắt trong vắt của cô chạm vào một ánh nhìn sâu thẳm lạnh lẽo, gương mặt cao ngạo, quai hàm siết chặt và sự kinh ngạc thất thần không thể che dấu ấy đột nhiên khiến toàn thân Dung Âm như thể bị một sợi dây thít chặt…
Tới mức không thể thở được…
Ngồi trên ghế sofa bọc dạ….Mạc Thiệu Khiêm tĩnh lặng như một bức tượng, đang khắc nghiệt nhìn thẳng về phía cô…1
****
Đầu tuần có phiếu VOTE rùi...Hi vọng các tình yêu dành phiếu để VOTE cho Kỳ Kỳ nha ❤️
Like truyện cho Kỳ Kỳ nhé...Đọc chương nào like chương đó nha, đừng lười Like mỗi một chương 😂
THEO DÕI TÀI KHOẢN CỦA KỲ KỲ để tiếp thêm cho Kỳ động lực nha 🥰