Suy nghĩ một lúc cô như nhớ ra điều gì đó bằng quay lại hỏi Quan Vũ.
"Anh Vũ vậy tập đoàn Đại Dương so với Nam Cảnh thì cái nào lớn hơn."
"Em đùa anh đó hả, so với Nam Cảnh em bị ngu à."
Không biết vì sao cô lại hỏi đến chuyện này, nhưng nói xong rồi anh mới nhớ. Lúc trước cô bị thương cái gì cũng quên hết, không biết cũng là lẽ đương nhiên.
"Anh mau nói đi em là không biết nên mới hỏi, không phải hỏi chơi đâu."
"So với Nam Cảnh, tập đoàn Đại Dương chẳng xứng làm một con kiến hôi. Nam Cảnh chính là tập kinh tế đứng đầu châu á và đứng thứ ba trên thế giới về tổng giá trị tài sản. Gia tộc họ Lý là gia tộc lâu đời nhất Việt Nam, cũng là gia tộc lớn mạnh nhất, hơn 60% thu nhập cả nước đến từ tập đoàn Nam Cảnh."
Mặt cô càng ngày càng nghệch ra, bà nó chứ thật muốn chửi thề. Ai là tác giả bộ truyện này vậy, không cho nam chính lên trời luôn đi. Ừm cái này không gọi là giàu nữa, mà phải gọi là siêu siêu giàu. Vậy chẳng phải ly hôn xong chia tài sản cô sẽ trở thành tỷ phú luôn sao. Áaaaaa thật kích động quá đi.
Quan Vũ nhìn cô từ khuôn mặt ngờ nghệch đến kích động thì không hiểu mô tê gì, anh đứng lên gõ nhẹ trán cô.
"Bỏ cái suy nghĩ vớ vẫn của em đi, lo mà đóng phim cho tốt."
"Đau, sao tự nhiên đánh em, em nghĩ gì anh biết được chắc."
"Viết cả ra mặt rồi còn cần phải đoán sao, Nam Cảnh không phải nơi em muốn là có thể chen vào đâu, an phận cho anh."
Quan Vũ ngay từ khi cô bé này vào đoàn anh đã có một cảm giác thân thiết rất lạ. Có lẽ bởi vì đôi mắt kia quá giống em gái anh. Anh có một cô em gái, con bé là đứa rất nghịch ngợm lại hay phá phách, từ nhỏ đến lớn luôn bày đủ trò trong nhà khiến gà bay chó sủa. Chỉ là ông trời trêu ngươi, 16 tuổi con bé được chuẩn đáng bị ung thư máu giai đoạn cuối. Con bé từng nói nó muốn đi học, muốn thi vào sân khấu điện ảnh, muốn làm diễn viên, như vậy có thể được diễn trong các bộ phim của anh hai. Ngay lúc nhìn thấy ảnh của Niệm Tuyết, anh không thể cho cô vai chính nhưng vai nữ hai anh có thể cho cô.
Chỉ là khi vào đoàn anh phát hiện, cô không thích nói chuyện với người khác, khá khép kín. Cho nên ngoài trao đổi công việc anh cũng không tiện bắt chuyện. Thế nhưng từ lần bị thương cô thay đổi hẳn hoạt bát hơn xưa, có đôi lúc nghịch ngợm trêu ghẹo trợ lý, cũng chủ động nói chuyện với anh nhiều hơn. Vì vậy bọn họ rất nhanh liền thân thiết. Anh xem cô như em gái mình mà đối xử, nên không muốn cô lầm đường. Cái giới này quá nhiều cám dỗ, có những người lại luôn muốn tìm con đường ngắn nhất để nỗi tiếng, sai một ly đi vạn dặm cuối cùng cũng chỉ mang hoạ vào thân.
"Xì em mới không thèm, em đây chỉ muốn dựa vào chính mình, đàn ông ấy mà không thể tin được."
"Đang chửi xéo anh đấy à."
"Hihi anh đương nhiên không nằm trong số đó, nào nào quay phim quay phim thôi, em không muốn tăng ca đâu."
Kết thúc cảnh quay đã là 8 giờ tối, sau khi tẩy trang thay quần áo cô quyết định nói mọi chuyện với Linh An, về việc cô đã kết hôn và có một đứa con trai 4 tuổi. Đương nhiên sẽ không nói chồng cô là chủ tịch tập đoàn Nam Cảnh. Linh An nghe xong cũng ngớ người, con trai 4 tuổi vậy chẳng phải 19 tuổi đã sinh con sao.
"Chuyện này công ty và chị Trang có biết không ạ?"
"Chị cũng không rõ."
"Em quên mất chị bị mất trí."
"Vậy cho nên em tập quen dần đi nhé, về sau có chuyện gì cứ liên hệ với Chí Hùng. Còn về chị Trang đợi xong bộ này về Sài Gòn rồi tính."
"Vâng ạ."
Khi cô về đến nhà đã quá bữa tối, cả nhà đã ăn xong, dì Năm có để phần cho cô nhưng cô chỉ ăn một chén súp nấm hương. Nữ diễn viên phải giữ dáng vô cùng vất vả không thể ăn uống vô tội vạ. 15 năm trong nghề cô đã dần hình thành thói quen quá 9 giờ thì không ăn thêm bất cứ thứ gì.
Lúc cô vừa ăn xong, ngẩn đầu liền thấy Lý Cảnh Phong từ trên lầu hai đi xuống.
"Về rồi."
Giọng anh lạnh nhạt, Trần Tuyết cũng chỉ gật đầu ừm một tiếng sau đó mang chén đi rửa. Nhìn theo bóng dáng cô trong nhà bếp, anh lại nhớ đến những tấm ảnh là Chí Hùng gửi lúc chiều.
Cô gái trong ảnh với nụ cười tựa như ánh mặt trời, cô tùy ý khoát tay người đàn ông bên cạnh. Anh đã cho người điều tra về người đàn ông đó, Trương Quan Vũ một đạo diễn nỗi tiếng trong giới, được xem là người có bàn tay vàng trong giới đạo diễn. Chỉ cần là phim anh ta quay, dù là điện ảnh hay truyền hình điều đạt vô số giải thưởng và kỷ luật phòng vé. Đời tư lại vô cùng sạch sẽ, không bạn gái không bê bối, xuất thân không tệ dù là gia đình tri thức nhưng trong nhà có chút tiền. Trong trí nhớ của anh, chưa từng thấy một Trần Niệm Tuyết cười đến động lòng người như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!