Cô bé học sinh kia thấy có nhiều người đang tụ tập lại đây, còn có người quay lại. Cô ta không những không sợ mà còn được nước làm tới. Cô ta là em họ của Trương Mẫn Chi, ở trường chính là chị đại làm gì biết sợ ai.
Đêm qua trong fan đầm cô ta liền nghe được tin, chị họ mình bị một con diễn viên hạng ba nào đó đoạt tài nguyên. Cả một buổi sáng cô ta cùng các chị em trong fanclup điên cường bôi đen vào QMy của Trần Niệm Tuyết chửi cô ta. Vậy mà chưa đầy hai tiếng mấy bài kia điều bốc hơi cả, ngay cả bình luận của các cô cũng bị chặn.
Làm sao bọn họ nuốt được cục tức này, cái đồ dựa vào mặt mũi leo lên giường đàn ông, mà cùng dám so sánh với chị họ cô ta. Cô ta càng lớn gan quát lớn hơn để thu hút sự chú ý.
"Mọi người mau đến đây mà nhìn, cô ta chính là Trần Niệm Tuyết đang nổi đình nỗi đám trên mạng đó. Cô ta dựa vào việc leo lên giường của đại gia mà đoạt đi tài nguyên của chị họ tôi, còn dám ở đây tỏ vẻ bản thân là diễn viên nỗi tiếng, chẳng qua là một con điếm lại cho mình thanh cao."
"Mày đang nói linh tinh cái gì đó hả..."
"Linh An."
Linh An đang định chửi lại thì bị một tiếng quát của bà chủ làm cho tỉnh hồn. Ở đây nhiều người như vậy, nếu cô mất bình tĩnh mọi chuyện với bọn họ điều là bất lợi. Nhưng không thể chỉ vì người trước mặt mà một đứa trẻ chưa thành niên, mà bọn họ phải nhịn chịu để bị sỉ nhục hay sao. Thật là không biết con cái nhà ai lại có thể dạy ra cái hạng này.
Trần Tuyết ngược lại rất bình tĩnh, từ khi bắt đầu với nghiệp diễn cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô bị người ta chặn đường giữa phố. Nói ra chắc không ai tin đâu, nhưng mà cô của kiếp trước ngoại trừ fan ra chỉ có fan cứng hơn chứ chưa bao giờ có atifan.
Bởi vậy trong giới giải trí khi đó tồn tại một câu như thế này:"Trên đời này không có một bông tuyết nào trong sạch, nhưng bông tuyết của màn ảnh Việt chính là một ngoại lệ." Đời tư trong sạch, diễn xuất trong sạch xuất thân lại càng trong sạch, bọn họ nói cô chính là bông tuyết cao lãnh nhất trên đỉnh Everest. Một bông tuyết không thể chạm tới chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Nhưng không phải vì vậy mà cô không biết cách đối phó với antifan, cô nhìn bảng tên trên ngực áo của cô bé kia từ tốn mở miệng, thong dong mà ưu nhã.
"Em là Trướng Ái Thiên, lớp 11c11 trung học phổ thông Hiền Đức à? Tên rất đẹp, nhưng đã là học sinh lớp 11 rồi không ai dạy em phải kính trọng người lớn sao."
"Kính trọng, sao tôi phải kính trọng một con điếm như cô. Vì cô mà hôm qua nay chị họ tôi ăn không ngon ngủ không yên."
"Ồ ra là Trương Mẫn Chi bảo em làm thế này à, em có biết việc vu khống và nhục mạ người khác có thể bị phạt tù không."
"Cô... đừng có mà doạ tôi, tôi là trẻ vị thành niên."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!