Hôm nay là ngày cô - Cố Giai Lệ trở thành cô dâu. Trong lễ đường long trọng, được trang trí tỉ mỉ, cô mặc một bộ váy cưới xinh đẹp đính kim cương lấp lánh. Khánh mời đều đã đến đông đủ, anh cũng đã đến, anh mặc bộ vest đen, sơ mi trắng thắt cà vạt đẹp mắt, bộ vest được may vừa thân làm tôn lên thân hình cân đối của anh.
Tất cả đều hoàn hảo, ai ai cũng tươi cười chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới. Nhưng họ đâu biết rằng những nụ cười gượng gạo của cả anh và cô chỉ để lừa mắt người ngoài, bi kịch cuộc đời cô mở đầu từ đây, nghĩ đến đó nước mắt trong lòng cô lại dâng trào, nhưng cô không thể khóc, cô không muốn ba mẹ nhìn thấy mình khóc, họ sẽ đau lòng, cô cố tỏ ra thật hạnh phúc trước mặt mọi người.
Lễ cưới bắt đầu, cô nắm tay ba cô bước vào lễ đường, đưa cô đến chỗ anh đang đứng, trao bàn tay cô đặt vào bàn tay anh, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
"Ta giao lại con gái cho con, ta mong con yêu thương con bé, bỏ qua quá khứ, cho con bé một cuộc sống hạnh phúc"
Ông(Cố Nam Hào) cố nén nước mắt, nói thì thầm với anh những lời này. Ông biết dù có nói thế nào, anh cũng sẽ hành hạ cô, nhưng ngay lúc này ông cũng chỉ có thể nhìn cô gả cho anh, lực bất tòng tâm.
"BA VỢ cứ yên tâm giao cô ấy cho con, con đảm bảo sẽ cho cô ấy một cuộc sống HẠNH PHÚC"
Anh gằn giọng thì thầm nhấn mạnh chữ ba vợ và hạnh phúc vào tai ông, ý nói với ông rằng con gái ông sẽ phải sống trong địa ngục do tôi tạo ra
Cha xứ bắt đầu hỏi
"Khúc Dạ Thành và Cố Giai Lệ, các con có tự do thật lòng đến đây, chứ không phải bị ép buộc để kết hôn với nhau không?"
"Thưa có" anh và cô đồng thanh đáp.
"Khi chọn đời sống hôn nhân, hai con có sẵn sàng yêu thương và tôn trọng nhau suốt đời không?"
"Thưa có" anh và cô đồng thanh đáp lần nữa.
"Các con có sẵn sàng yêu thương đón nhận con cái mà Chúa sẽ ban, và giáo dục chúng theo luật Chúa Kitô và Hội Thánh không?"
"Thưa có" cả hai cùng đáp.
"Vậy bởi vì các con đã quyết định kết hôn với nhau, các con hãy cầm tay nhau và nói lên sự ưng thuận của các con trước mặt Thiên Chúa và Hội Thánh Người"
Cả hai quay mặt vào nhau, tay anh nắm lấy tay cô, anh nói
"Tôi Khúc Dạ Thành nhận em Cố Giai Lệ làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời tôi."
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng anh đang hận gia đình cô tột cùng, anh cưới cô để hành hạ trả thù cô cho người vợ sắp cưới đã mất của chính mình.
"Tôi Cố Giai Lệ nhận anh Khúc Dạ Thành làm chồng, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời tôi."
Lòng cô đau thắt khi nói ra những lời này. Cô tự dối lòng rồi có một ngày cô được anh yêu thương, rồi ngày đó sẽ đến.
"Khúc Dạ Thành nhận Cố Giai Lệ làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng thủy chung với vợ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng vợ mọi ngày suốt đời không?" Cha hỏi.
"Thưa con nhận." anh trả lời Cha xứ.
"Cố Giai Lệ nhận Khúc Dạ Thành làm chồng, và hứa sẽ giữ lòng thủy chung với chồng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng chồng mọi ngày suốt đời không?" Cha hỏi cô.
"Thưa con nhận." cô đáp câu trả lời của Cha.
Lễ trao nhẫn diễn ra, anh đeo nhẫn vào tay cô, cô đeo nhẫn lại vào tay anh. Cuối cùng cô và anh nhận được lời chúc và lời tuyên bố cô và anh trở thành vợ chồng.
"Mời chú rể và cô dâu trao cho nhau nụ hôn." Cha nói.
Anh đặt lên đôi môi căng mọng của cô một nụ hôn nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy thật kinh tởm.
Anh ôm eo cô đi nhận rượu chúc từ khách mời, hết người khách này đến người khách khác.
Hôn lễ kết thúc khi trời đã tối, khách khứa lần lượt ra về, anh bỏ lại cô còn một mình ở hôn lễ, cũng may còn xe đưa cô dâu về, cô được đưa về biệt thự riêng của anh.
Người làm khi nhìn thấy cô, ai cũng mắt sáng lên, trong lòng họ ai cũng dâng lên một sự yêu thích đối với cô, ai ai cũng niềm nở với cô, họ xúm lại hỏi cô đủ thứ, cô cũng không từ chối sợ họ có ác cảm với mình nên gạt cơn mệt mỏi qua một bên mà trả lời lại họ.
"Chị tên gì ạ?" một người làm tuổi còn nhỏ hỏi cô.
"Phải gọi là thiếu phu nhân" một người làm trung tuổi lên giọng dạy dỗ cô người làm nhỏ tuổi ngay tại chỗ.
Cô bật cười nói "Mọi người gọi tôi như thế nào cũng được, gọi sao mọi người cảm thấy thân thiết nhất là được, tôi không quá câu nệ đâu"
Ai cũng bất ngờ trước câu nói của cô, mắt họ càng sáng hơn khi thấy nụ cười của cô, nụ cười cô tỏa nắng càng làm cô trở nên xinh đẹp.
"Thiếu phu nhân cười lại một lần nữa đi, một lần nữa thôi" tất cả người làm đồng thanh đáp.
Điều này làm cô cười tỏa nắng hơn vì họ quá đáng yêu.
"Hừm" Lâm quản gia đứng đằng sau họ hừm một tiếng khiến họ bỏ chạy hết, vì ai cũng sợ bà phạt.
"Mời thiếu phu nhân lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi" Lâm quản gia lên tiếng rồi đưa cô lên phòng anh.