Hai tuần chứ thế thật nhanh trôi qua.
Trong hai tuần này Nhị Tâm đến tìm anh rất nhiều, nhưng đều bị vệ sĩ chặn ở ngoài cửa không cho vào, mỗi lần cô ta đến đều ầm ĩ ở ngoài cửa một lúc lâu mới chịu đi, anh cũng mặc kệ coi như không nghe không thấy.
Ngày trước anh còn thấy cô ta đơn thuần trong sáng, nhưng bây giờ anh thấy bản chất thật của cô ta thì thấy cô ta chả khác gì những người phụ nữ giả tạo ngoài kia, trước mặt thì tỏ vẻ thánh thiện, ngây thơ, sau lưng thì lẳng lơ thấp kém.
Càng ngày anh càng chán ghét cô ta, ghét đến nỗi muốn cô ta biến mất khỏi thế giới luôn, nếu cô ta không phải con của Hứa gia bạn của ba anh thì e rằng cô ta bay màu lâu rồi.
Hôm nay anh xuất viện, anh đã dọn hết đồ đạc đi từ sáng sớm, về biệt thự riêng của anh. Về đến nơi, anh như thói quen đi thẳng lên căn phòng trên tầng 5, bước vào trong là không gian và mùi hương quen thuộc, tất cả kiến anh nhớ nhung đến cô, anh lại nhớ cô, không biết lần này là lần thứ bao nhiêu nữa.
Anh nằm xuống chiếc giường rộng lớn, bất chợt nhìn thấy con dao lần trước làm anh bị thương, anh cầm con dao lên nhìn ngắm, con dao này cũng thật khác biệt, hoa văn tinh tế, lưỡi dao sắc bén, nhỏ nhắn, cầm trên tay thì rất nhẹ, vừa tay.
Dao sắc đến nỗi chiếc lông vũ nhẹ rơi vào còn đứt đôi thì bảo sao anh lại bị thương một vết lớn như vậy.
Anh đã từng nhìn thấy cô sử dụng con dao này rồi, nhưng trong trí nhớ của anh, con dao này còn có thêm một chiếc vỏ được chạm khắc rất tinh xảo, sao bây giờ nó lại có mỗi con dao không? chiếc vỏ dao đâu rồi?
Anh tự hỏi trong đầu rồi ngồi dậy bắt đầu tìm kiếm vỏ con dao, anh lùng sục khắp cả phòng đều không thấy, đây nhìn là biết dao được thiết kế riêng, sẽ không thể tạo ra được một chiếc vỏ dao vừa vặn hoàn chỉnh với con dao ban đầu nên phải cố gắng tìm lại chiếc vỏ của nó mà thôi.
Nghĩ đến đây anh chợt thấy nó giống như cô và anh vậy, anh giống như con dao, mạnh mẽ, sắc bén, còn cô giống như vỏ dao, xinh đẹp, hoàn mĩ, không ai có thể thay thế, nhưng giờ cô ở đâu.
Anh tìm kiếm một hồi lâu rồi nghĩ tới một chỗ, đó là ở dưới gối, anh đi đến lật gối lên thì quả nhiên, chiếc vỏ dao tinh xảo ở đây, anh cầm lên lắp vào con dao thì ngay lập tức, lưỡi dao được gập vào trong, phần chuôi dao xòe ra biến thành một cái quạt, anh trố mắt ngạc nhiên.
Không thể ngờ được đây lại là một thứ vũ khí nguy hiểm đến vậy, nó cứ giống như một loại ám khí biến hóa khôn lường vậy.
Bây giờ trên tay anh là một chiếc quạt nhưng nó có bình thường đơn giản là một chiếc quạt.
Anh tò mò bắt đầu dò xét thì chạm vào một chiếc nút nhỏ trên thân chiếc quạt, ngay lập tức một chiếc dao găm hai lưỡi hiện ra ở phần chuôi quạt và một đường lưỡi dao sắc nhọn bao bọc lấy đầu cây quạt. Anh rất bất ngờ, vi để chiếc dao găm và đường dao kia cụp vào, anh bấm vào chiếc nút đó lần nữa, chiếc dao đã cụp vào.
Tính tò mò thì không thể bỏ, anh lại xem và tìm tòi trên chiếc quạt, thấy có một nút bấm khác, anh bấm thử, chiếc quạt cụp vào trong, ngay lập tức một chiếc lược hiện ra.
Lúc này anh ngớ người thật rồi, liệu chiếc lược này có bình thường?
Nhìn ngắm kĩ một lúc, anh thấy trên lưng chiếc quạt có một nút bấm nhỏ, lại là nút bấm, thôi thì con người ai cũng tò mò, anh không do dự mà bấm vào luôn.
Ngay lập tức, những chiếc răng lược thụt vào trong, những chiếc kim sắc nhọn hơn kim bình thường gấp trăm lần hiện ra, chạm nhẹ vào có thể chảy máu ngay lập tức, còn có cả một đường dao dài ở dọc sống lưng cây lược trừ chỗ cầm ra. Những chiếc kim này rất mỏng nhưng đồng thời cũng rất cứng, lưỡi dao kia cũng rất sắc bén.
Loại kim loại để làm ra loại vũ khí này là gì? cứng có cứng, mềm có mềm, đặc biệt không bao giờ bị rỉ.
Anh bấm một nút bấm khác trên chỗ cầm tay của cây lược, chiếc dao ban đầu lại hiện ra trước mắt.
Toàn bộ quá trình tìm hiểu con dao đưa anh đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Là ai đã chế tạo ra loại vũ khí tưởng chừng nguy hiểm ít mà hóa ra nguy hiểm gấp vạn lần này?
Trong đầu anh nảy ra hàng ngàn nghi vấn, rồi anh chợt nhớ ra một việc.
Đúng, đó là cái lần mà cô chế tạo ra giá chắn cửa, chiếc giá đó rất mỏng manh nhưng lại rất kiên cố, dù anh có đẩy cỡ nào, dùng sức cỡ nào thì cũng không thể nào đẩy cửa ra được.
Anh như ngợ ra điều gì đó, là cô thiết kế ra con dao này ư? Thật không thể tin được, không thể tin được một cô gái nhìn mỏng manh mềm yếu như thế lại có thể làm ra một vũ khí lợi hại như vậy, anh đã được học qua, nhìn qua, trải qua rất nhiều thứ, sử dụng nhiều loại vũ khí tối tân, nhưng chưa bao giờ anh thấy một loại vũ khí nhìn thì thô sơ nhưng lại thô sơ đến nỗi chết người như thế này.
"Lệ nhi, rốt cuộc em là ai?"