Một lúc sau cô tỉnh dậy, anh cùng lúc cũng tỉnh luôn.
"Thành, dây thôi, anh định nằm ôm em như vậy đến bao giờ."
"Nằm im, cho tôi ôm em thêm một chút nữa."
"Anh không định làm sao?"
"Không đi làm, hôm nay tôi nghỉ."
"Anh không đi làm nhưng em đi làm, buông em ra đi."
"Không buông." anh bá đạo nói.
"Buông em ra nào."
"Hôm nay em nghỉ một buổi ở với tôi được không?"
"Không được." tập đoàn bao nhiêu việc bảo cô nghỉ sao được.
"Một buổi thôi, đi...ở nhà với tôi." anh nài nỉ.
Cái hình tượng lạnh lùng cao ngạo, mặt thì lúc nào cũng như treo biển cấm đụng vào, cấm lại gần bị đánh bay mất tiêu luôn.
Biết cô kiểu gì cũng không đồng ý, anh bắt đầu hành động. Anh ghì mặt vào cổ của cô hôn lấy hôn để, vì cơ thể cô anh quá thân thuộc, nơi nhạy cảm nhất của cô là vùng cổ, lập tức cô cười như được mùa.
"Buồn, buồn, bỏ em ra." cô vừa nói vừa cười phá lên.
"Có ở nhà với tôi không?" Anh tiếp tục hôn cổ cô.
"Có, có, em ở, em ở nhà." cô nói trong đau khổ, miệng thì cười không ngừng, thảm quá đi mà.
Cô cũng không ngờ anh có thể biến thành cái dáng vẻ không ngờ tới này, thì ra bấy lâu nay cô và tất cả mọi người đều bị anh lừa, anh quá vô sỉ rồi.
"Anh thật là vô sỉ." cô nói.
"Giờ em mới biết sao, tôi chỉ vô sỉ với mình em thôi." anh thì thầm vào tai cô khiến cô sởn gai ốc.
Ôi chao, một con người từ trước đến nay luôn lạnh lùng, tàn khốc, cao cao tại thượng lại có thể thành ra thế này, thật không ngờ tới.
Cô ngồi bật dậy, một cơn đau buốt từ phía dưới truyền đến khiến cô phát run, cô đành phải ngồi im một chỗ, quay mặt lại nhíu mày nhìn anh.
Anh bị cô nhìn thì nhìn đi nơi khác tỏ vẻ vô tội.
Cô cũng hết cách với lấy cái gối đập thẳng vào đầu anh nói:
"Đỡ em dậy, còn nằm đó à?"
Anh bị cô đập cho một cái gối không nói gì chỉ lẳng lặng ngồi dậy bế cô đi thẳng vào phòng tắm tắm cho cô đồng thời anh cũng tắm luôn, tắm xong cả hai bước ra trên người cả hai đều mặc một bộ đồ tắm.
Nhìn quần áo vương vãi trên sàn nhà, cô thở dài.
Thấy cô thở dài anh nhíu mày hỏi:
"Sao vậy?"
"Xem ra em không có gì để mặc rồi." cô ngao ngán nói.
Nghe cô nói xong anh bước đến cánh cửa nhỏ của bên trong căn phòng mở ra, anh rìu cô vào bên trong, đập vào mắt cô là một căn phòng toàn là quần áo váy vóc, túi xách giày, guốc, dép toàn là đồ hiệu mới tinh còn chưa cắt mác.
"Có căn phòng này từ lúc nào thế?" cô bất ngờ hỏi anh.
Anh ôm cô từ đằng sau nói:
"Tôi cũng mới xây căn phòng nhỏ này từ một năm trước cho em thôi, tôi vẫn luôn chờ em về."
Cô nghe vậy, trong trái tim lại ấm áp thêm rất nhiều, cô quay người lại ôm anh.
Vì cơ thể cô còn đau nên cô chỉ ngồi một chỗ chờ anh lựa đồ cho mình. Một lúc sau, anh quay trở lai trên tay cầm một chiếc váy màu trắng dài qua đầu gối một chút, nhẹ nhàng kín đáo nhưng vẫn tôn lên được vòng eo nhỏ nhắn của cô kèm theo một đôi giày thời trang cùng màu với chiếc váy.
Cô vui vẻ nhận lấy bước chậm vào phòng thay đồ.
Sau khi cô bước vào phòng thay đồ thì anh cũng đi lấy một bộ đồ đơn giản để mặc, anh mặc áo phông trắng có cổ bên trên trông năng động cũng không kém phần trưởng thành, quần âu đen bên dưới và đi một đôi giày cặp với cô.
Nhân lúc cô chưa ra, anh lấy điện thoại gọi cho Phạm Hoàng, điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia nghe máy ngay:
[Alo sếp.]Phạm Hoàng nhấc máy.
"Cậu lấy hết tất cả bằng chứng về những việc Hứa lão gia làm mà ta thu thập được nộp hết cho cảnh sát đi, đồng thời mua đứt Hứa thị cho tôi."
[Rõ thưa sếp.]
"À mà còn con gái lão ta Hứa Nhị Tâm, bắt cô ta lại, đưa cô ta đến nơi ăn chơi nhất cái thành phố này, ngày ngày bắt cô ta hầu hạ đám đàn ông thô tục cho tôi, không được để cô ta chạy thoát."
[Rõ.]
Anh gật đầu hài lòng rồi tắt máy thì vừa hay cô bước ra, cô thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến anh nhìn không chớp mắt.
Rất nhanh, hai người đi xuống nhà, người làm đang làm việc ở đó thấy cô thì ngơ ngác, mắt chữ o miệng chữ a. Cô thấy vậy thì cười một nụ cười tươi và chào mọi người.
Người làm thấy cô ai cũng vui, có người còn mừng rơi nước mắt vì cô cuối cùng cũng quay lại. Cuối cùng thiếu phu nhân của bọn họ cũng đã trở về rồi.
Một tiếng sau tại biệt thự Hứa gia, Hứa lão gia nghe tin tập đoàn Hứa thị ông đổ bao tâm huyết bị một thế lực giấu tên thu mua trong một phút thì sụp đổ ngã ra đất, cùng lúc cảnh sát cũng tới tịch thu tài sản Hứa gia, áp giải ông ta đi. Mọi thứ biến mất trong 1 giờ đồng hồ, thông tin Hứa thị bị thu mua đứt, Hứa lão gia bị bắt vì tội ăn chặn tài sản của người khác, tham nhũng có thể ngồi tù 40 năm nhanh chóng lên đầu tất cả các trang báo từ nhỏ đến lớn, thông tin này đến quá đột như một cơn địa trấn mạnh mẽ làm khuynh đảo giới kinh doanh và cả nước V.
Hứa lão gia năm nay đã quá 60 tuổi, ở tù thêm 40 năm cũng không khác gì ở tù chung thân.
Còn về phần Hứa Nhị Tâm, ngay sau cuộc điện thoại của anh với Phạm Hoàng, người của anh nhanh chóng tìm ra tung tích của ả ta, và đã bắt lại ngay tức khắc.
Cô ta được đưa đến trung tâm ăn chơi, sa lạc lớn nhất thành phố M, như lời anh nói, cô ta bị ép thuốc phải hầu hạ đám đàn ông thô tục, cô ta không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này nên đã tự tử.
Cái giá phải trả cho hành động ngu ngốc của Hứa Nhị Tâm là quá đắt. Vậy là một Hứa gia cao quý, một Hứa thị nức tiếng đã sụp đổ.