Dứt lời Lạc Ngải Vy liền lách người đi qua Mặc Dương. Cô không muốn chính mình lại tiếp tục nhìn cảnh tượng người mình thích lại đi tranh giành một người phụ nữ khác trước mặt mình. Không phải là không đau lòng, nhưng bây giờ khóc hay van xin Mặc Dương thì có ích gì hay không. Tốt nhất vẫn là đem chôn vùi cái cảm xúc đáng ghét đó, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
Mặc Dương sau khi nghe Lạc Ngải Vy nói bên tai, như rằng đang bảo hắn là đang đội nón xanh? Gương mặt trở nên thâm trầm khó đoán, nhưng rất nhanh suy nghĩ đó lại bị gạt bỏ bởi lời nói của Kiều Doanh.
"Mặc tổng, anh có sao không? Sắc mặt anh hình như không khỏe thì phải."
Mặc Dương nhận thấy được sự quan tâm trong lời nói của cô gái, có chút ấm áp ôn nhu đáp lại:
"Tôi không sao, cảm ơn em."
Kiều Doanh chỉ cười một tiếng, suy nghĩ gì đấy lại hỏi:
"Mặc tổng có đói không, tôi và Kỷ tổng đang định đi ăn. Nếu không ngại thì tôi có thể mời ngài chứ."
"Tiểu Doanh! Em..."
Kỷ Vận Phong ở một bên thấy cô mời Mặc Dương có chút khó chịu muốn lên tiếng ngăn cản.
Nhưng Mặc Dương biết được ý đồ đó của anh ta không nhanh không chậm nhàn nhạt cười:
"Được! Kỷ tổng không ngại chứ?"
Mặc Dương đánh chủ ý lên người Kỷ Vận, sắc mặt anh ta có chút u ám nhưng vẫn cố nở nụ cười lịch sự đáp lại:
"Không ngại, đều là bạn bè. Cùng ăn một bữa cũng không tính là gì."
Kiều Doanh gật đầu đồng ý, song lại rời khỏi cánh tay đang ôm lấy bả vai của mình mà tiến về phía trước. Kiều Doanh quay sang hai người đang ông mỉm cười:
"Nhanh đi! Tôi đói rồi."
Cô gái nhỏ trước mặt thanh thuần như vậy, xinh đẹp như vậy. Ai mà không thể không yêu thích chứ.
Hai người đàn ông trong đôi mắt tràn ngập bóng hình của Kiều Doanh, họ liền nhấc chân đi theo sau Kiều Doanh, như hai người vệ sĩ bảo vệ công chúa nhỏ của mình.
Còn lúc này thì Lạc Ngải Vy đang đứng trước bà lão lúc nãy.
Bà lão nhìn cô có chút sợ hãi, giọng nói run rẩy:
"Tiểu thư, tôi xin lỗi. Xin lỗi vì làm bẩn áo cô."
Lạc Ngải Vy vội đỡ bà, cô cười khổ một tiếng giải thích:
"Cháu thật xin lỗi! Lúc nãy đã có chút mạo phạm bà. Bà yên tâm đi, cháu không trách gì đâu ạ, đây là một ít tiền cháu gửi bà. Bà nhận nha."
Bà lão có chút bất ngờ với thái độ này của cô, khi nãy còn là một cô gái ngông cuồng không xem ai ra gì, còn bây giờ lại dịu dàng đáng yêu đến không thể tin được.
Thấy bà lão ngớ người nhìn mình, Lạc Ngải Vy cũng hiểu. Cô cũng không biết giải thích như thế nào cho bà hiểu, chỉ nhét tiền vào tay bà, rồi lại lấy một tấm danh thiếp đưa cho bà. Lạc Ngải Vy cẩn thận nói:
"Khi nào bà khó khăn cứ đến đây, cháu sẽ giúp đỡ. Người cứ yên tâm, cháu sẽ không hại bà đâu."
Bà lão có chút xúc động, gật đầu cảm ơn cô:
"Cô gái! Cảm ơn con. Thật sự cảm ơn con..."
"Tiểu thư, đến giờ rồi."
Vệ sĩ ở bên cạnh nhìn đồng hồ lại nhìn cô nhắc nhở.
Lạc Ngải Vy gật đầu, cô cúi người chào bà lão một tiếng: "Tạm biệt người! Nhớ có khó khăn gì thì cứ tìm con đấy."
Bà lão nở nụ cười nhân hậu nhìn Lạc Ngải Vy: "Bà biết rồi!"
Lạc Ngải Vy mở cửa bước lên xe. Vệ sĩ của cô ngồi vào ghế lái khởi động chân ga rồi chạy đi.
Lạc Ngải Vy lười nhát dựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tâm tình có chút không thoải mái kêu:
"Anh Bân! Hạ cửa kính xe xuống đi, em muốn hóng gió một xíu."
Anh Bân trong miệng Lạc Ngải Vy là người vệ sĩ theo cô. Một tiếng anh này là biết cô quý trọng người đó đến cỡ nào.
Quý Bân nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt chán nản của Lạc Ngải Vy không khỏi thở dài.
"Ngải Vy, em tại sao lại cứ tự mình dối mình vậy."
Vừa nói Quý Bân vừa bấm nút hạ cửa kính nhưng chỉ hạ một nửa, sợ gió vào lại khiến Lạc Ngải Vy sinh bệnh.
Lạc Ngải Vy cũng không biết trả lời như nào, nên đành im lặng nhìn ra bên ngoài. Nhìn dòng người đi trên phố tâm tình cũng có chút ổn định.
"Em không muốn đi qua đó nữa, chúng ta về nhà đi."
"Nhưng mà..."
"Không sao! Chuyện này em sẽ tự tìm cách giải quyết."
Quý Bân gật đầu đáp ứng, đối với một người làm như anh việc mà một tiểu thư đối xử tốt như vậy thì lòng trung thành của anh đối với cô càng cao.
Anh biết vì sao cô không muốn đến công ty. Đến đó những ánh mắt cáo già cùng với những âm mưu độc ác của những lão già kia cũng đủ biết cô đã trải qua những việc đau khổ như thế nào.
Trong mắt người ngoài họ nói tiểu thư Lạc gia ngông cuồng, một người chỉ biết ăn chơi không lo cho thế sự, quá đáng hơn lại nói cô là một cô gái không có liêm sỉ, dâm đãng không có tiết tháo tìm mọi cách lên giường của đàn ông.
Mọi tin đồn về tiểu thư Lạc gia, Lạc Ngải Vy đều là những tin đồn không có chứng cứ.
Mọi người đều khuyên cô nên giải thích để lấy lại thanh danh cho mình, nhưng Lạc Ngải Vy bỏ ngoài tai, nói như vậy rất phiền phức.
Bên ngoài thì mạnh miệng như vậy, nhưng đến tối lại vào phòng của ba mẹ mình, ôm di ảnh của họ thu mình vào một góc. Uỷ khuất hỏi:
"Ba, mẹ! Tiểu Vy mệt quá, tại sao họ lại đối xử với con như vậy. Con không có hư đốn như họ nói, Tiểu Vy của ba mẹ rất ngoan ngoãn. Ba mẹ đừng giận con, Tiểu Vy sẽ cố gắng hơn. Ba mẹ, Tiểu Vy xin lỗi 2 người."