Kỷ Vận Phong bị hành động của Lạc Ngải Vy làm cho sửng sốt, anh còn chưa kịp phản ứng đẩy cô ra thì một trận ngứa ngáy lại ập đến. Ngón tay cô gái chạm vào da thịt của anh như một luồng điện vô hình khiến anh giật mình. Yết hầu khô hốc chuyển động lên xuống khi bị mùi hương của Lạc Ngải Vy hấp dẫn.
Kỷ Vận Phong thấy chính mình đã điên rồi nên mới nghĩ như vậy, anh đưa tay đẩy cô ra. Dư quang trong mắt lóe lên lạnh lẽo thấu xương.
"Cút! Lạc Ngải Vy cô đúng là không có liêm sỉ. Nên nhớ rằng cả đời này tôi yêu ai cũng sẽ không bao giờ yêu cô có biết chưa."
Lạc Ngải Vy bị đẩy bất ngờ, hai chân từ trước đã bị ảnh hưởng khi làm việc vẫn chưa khỏi. Nên khi bị đẩy theo phản xạ liền với tay vịn chiếc ghế bên cạnh.
Nghe người đàn ông cảnh cáo, Lạc Ngải Vy cũng không một chút sợ hãi. Cô thu lại vẻ mặt mê người khi nãy, gương mặt giờ lại trở nên trầm tỉnh khó khăn nhấc chân về phía ghế của mình.
Không một cảm xúc đáp lại: "Thật đúng ý tôi, Kỷ tổng tôi không biết ở bên ngoài kia anh đã nghe những gì về tôi. Vô sỉ cũng được, ương ngạnh cũng được, dâm đãng hay bất kì việc đều được. Nhưng tôi mong anh nhớ kĩ, Lạc Ngải Vy tôi là người có nguyên tắc. Công tư phân minh, nếu chỉ vì những lời đồn thổi bên ngoài mà anh lại đối xử với tôi như vậy thì tôi nghĩ hợp tác của chúng ta không cần bàn nữa."
Kỷ Vận Phong bị Lạc Ngải Vy chỉnh đến không nói nên câu nào. Anh ta không nghĩ đến cô sẽ nói những lời này, nhưng vừa hay lại đúng ý của anh.
"Lạc tiểu thư, khi nãy là do tôi mạo phạm!"
"Ừ, bắt đầu được chưa?"
"Mời cô!"
Lạc Ngải Vy đem đề án của mình bày ra trên bàn, cô chỉ vào từng chỗ giải thích từng thứ một. Giọng nói mềm mại lại có phần quyết đoán khiến cho Kỷ Vận Phong bị cuốn vào khi nào không hay.
Căn phòng khi nãy còn u ám bây giờ lại trở nên ấm áp đến lạ thường. Chỉ nghe được một giọng nói của cô gái đang luyên thuyên về vấn đề nào đó, người đàn ông lâu lâu lại bồi thêm vài câu tạo cảm giác hoà hợp khó tin.
Sau gần 1 tiếng trôi qua.
Lạc Ngải Vy cũng nói đến khô họng, cô lấy cốc nước kế bên uống một hơi sạch. Trong con ngươi xẹt qua một ý tưởng điên rồ.
Lạc Ngải Vy nghĩ gì nói đó: "Kỷ tổng, những gì tôi nói khi nãy anh đã rõ rồi đúng không."
Kỷ Vận Phong gật đầu đáp: "Ừ!"
"Nhưng tôi lại nghĩ ra một kế hoạch mới, không phải là thay đổi hoàn toàn. Nhưng có thể thay thế thứ đó tạo nên sự khác biệt."
Kỷ Vận Phong bị hành động háo hức của cô làm cho tò mò:
"Là thứ gì?"
Lạc Ngải Vy ngoắc ngoắc tay tỏ ý bảo anh cúi đầu lại gần, Kỷ Vận Phong cũng làm theo, đầu có chút thấp xuống. Lạc Ngải Vy cũng nhướn người thân hình vốn đã xinh đẹp khi cúi người lại không để ý cảnh xuân như ẩn như hiện mà đập thẳng vào mắt Kỷ Vận Phong.
Đôi môi mỏng của Lạc Ngải Vy khẽ lướt qua mặt anh, rồi lại nói nhỏ vào tai anh.
Giờ phút này Kỷ Vận Phong cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ cảm nhận hầu kết của mình đang chuyển động lên xuống. Đôi ngò bông trắng nõn như ẩn như hiện mà muốn anh chạm vào.
Đột nhiên Lạc Ngải Vy đẩy anh ra, ngồi ngay ngắn nghiêm túc hỏi:
"Kỷ tổng, anh thấy như vậy có được không."
Lạc Ngải Vu còn chưa nhận thức được hành động khi nãy của mình có bao nhiêu mê người, giờ đây cô lại nghiêm túc nhìn anh mà hỏi.
Kỷ Vận Phong có chút ngượng quay sáng hướng khác, hắng một tiếng nhàn nhạt đồng ý: "Không tồi!"
"Vậy coi như hợp tác giữa chúng ta đã hoàn thành. Cảm ơn Kỷ tổng đã dành thời gian cho tôi, mong rằng dự án của chúng ta sẽ thành công mỹ mãn."
Lạc Ngải Vy đứng dậy đưa tay về phía anh, Kỷ Vận Phong cũng không chán ghét như lúc đầu mà bắt lấy tay cô một cái.
"Tôi mong là vậy."
Lúc Lạc Ngải Vy về tới nhà thì cũng đã gần 9 giờ tối. Cô tắm rửa thay đồ rồi cuộn mình vào trong chăn, muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng Lạc Ngải Vy lại quên mất từ sáng đến bây giờ cô đều không ăn một thứ gì. Chỉ làm việc, sớm muộn gì cũng bệnh.
Cùng lúc đó.
Kiều Doanh tâm tư cũng không nhỏ, biết hôm nay Kỷ Vân Phong đến gặp Lạc Ngải Vy ký hợp đồng nên có ý kéo dài thời gian để Lạc Ngải Vy đợi. Nhưng không ngờ sau khi Kỷ Vận Phong về lại nhắn cho Kiều Doanh tin là đã ký hợp đồng với Lạc Ngải Vy.
Đôi mắt trong trẻo lại lộ ra vài phần hung ác.
Hướng điện thoại lại nhắn những câu chúc mừng.
"Chúc mừng Kỷ tổng! Thật không ngờ giám độc Lạc lại tài giỏi như vậy. Được sự công nhân của anh tôi đến mơ cũng mơ không được."
Nhìn dòng tin nhắn có lẽ bình thường nhưng lại mang theo vài phần tự ti.
Kỷ Vận Phong mỉm cười nhắn lại:
"Kiều Doanh của tôi cũng rất giỏi! Ngày mai liền thưởng cho em."
"Không cần đâu! Tôi không thích nhận đồ không thuộc về mình."
Kỷ Vận Phong biết chắc sẽ như vậy nên cũng không ép buộc:
"Được! Ngày mai tôi mời em đi ăn coi như chúc mừng."
Kiều Doanh gửi một sticker gật đầu.
"Cảm ơn Kỷ đại nhân!"