Bạch Tĩnh Anh vẫn còn đang tức giận mắng Phương Phong Tức vì không chịu ăn cơm, thằng bé đúng là bị anh chiều đến mức hư rồi, hôm trước về nhà ông bà ngoại còn làm cậu nó bị mắng một trận bây giờ về nhà lại mặt nặng mày nhẹ.
Cô mang thai đã rất mệt rồi vậy mà còn bị anh và Phong Tức ngày ngày chọc tức.
Anh nhìn thấy cô tức giận như vậy cũng không dám làm gì, bình thường anh nghiêm khắc với Phương Phong Tức nhưng mà thằng bé bây giờ lại rất nghịch.
“ Tức Tức! Con ăn xong đi học chiều baba cho con sang nội chơi với chị Tư Tư ” Anh gấp một miếng cá bỏ vào bát cho Phương Phong Tức.
Thằng bé liếc nhìn cô xong khẽ gật đầu, baba nói mẹ mang thai, không được chọc giận mẹ, chưa kể nếu để em gái trong bụng biết được sau này sẽ không chơi với anh.
Chi bằng sang nhà ông bà nội chơi với chị Tư Tư.
Ăn sáng xong anh đưa Phương Phong Tức đi học vậy mà cũng bị cô vạ lây không thèm ngó đến trực tiếp bỏ về phòng.
Phương Phong Tức như là một linh vật của lớp, cậu vừa đẹp trai, học cũng nhanh hơn người khác nhưng với người khác thì ăn nói rất khó nghe, thậm chí gặp con gái còn cách xa chục mét vì không thích.
Tiểu Mập bạn cùng lớp với Phương Phong Tức nhìn cậu lên tiếng “ A Tức, cậu sao lại ghét con gái vậy? ” Tiểu Mập cảm thấy cậu vô cùng cách xa con gái trong lớp.
“ Tôi không ghét con gái, chỉ là vợ tôi chỉ mới 2 tuổi tôi không muốn cô ấy ghen ” Cậu bình thản lấy tập vẽ ra trong cặp ra, bình thản nói.
Nghe cậu nói Tiểu Mập liền bất ngờ mở to mắt tròn xoe nhìn anh hỏi “ Cậu có vợ rồi à? cô ấy tên gì có đẹp không? ” đột nhiên Tiểu Mập tò mò, không biết người giỏi như cậu lại thích người con gái như thế nào.
“ 2 tuổi tôi đã có rồi, cô ấy rất xinh đẹp tên Từ Dư Ninh ” Cậu nói tên cô né mà tự nhận ra vợ mình, vẻ mặt vô cùng tự hào về cô bé đó.
Tiểu Mập gật đầu ngốc nghếch hoá ra Phương Phong Tức ghét những bạn nữ trong lớp là vì đã có vợ sao? nhưng Tiểu Mập cũng muốn có vợ có nên quay về nói với ba mẹ không?
Có vợ xinh đẹp như Phong Tức nói cũng rất tốt mà.
Từ Dư Ninh là con gái của Từ Cảnh Sâm, sinh sau Phương Phong Tức hai năm, cô bé có chút ngốc nghếch nhưng vô cùng bám người, chỉ cần là Phong Tức cô chưa bao giờ làm anh tức giận.
Phương Khải Dực ở trong phòng làm việc của Phi Dực, anh rít một hơi thuốc lá, ánh mắt có chút xa xăm nhưng lại vô cùng kiên quyết, nếu như anh có hai đứa con trai thì một đứa giữ Bạch Ưng một đứa Phi Dực là được.
Nhưng mà anh lại là một trai một gái, với anh chỉ có thể cưng chiều con gái vô đối, nhưng tương lai Phi Dực và Bạch Ưng còn những địa bàn khác đều đè nặng lên vai của Phong Tức.
Thằng bé bốn tuổi đã ý thức được chuyện mình phải làm gì rồi, chỉ còn một năm nữa, sau khi Phong Tức giữ vững kiến thức, mà nói thẳng bây giờ ở lớp giữ trẻ thì chỉ có Phương Phong Tức là phát triển nhất, cũng cao hơn những đứa bé ở đó, kiến thức cũng rất tốt.
Vậy nên hết năm nay Phương Phong Tức bắt buộc tham gia vào kỳ huấn luyện dài hạn trên đảo phía nam cùng đám nhóc Mạc Tử Sâm và Hoắc Vũ Hạo, mỗi một người đều mang gánh nặng khác nhau.
Hoắc Vũ Hạo phải tiếp quản Hoắc Thị và Phong Cửu.
Mạc Tử Sâm phải kế thừa Đông Vũ và Shadow hội vũ khí sinh học mà Mạc Vũ Thần đã làm nên.
Riêng Phương Phong Tức thằng bé còn phải tiếp quản Thành Lăng ở Pháp, Bạch Ưng, Phi Dực mà anh phải mất rất nhiều năm để duy trì, nếu như quá yếu đuối lỡ gặp phải người mưu mô như Tang Thuận sẽ không trụ nổi ở Hải Nam.
Quách Đông hiện tại cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho Quách Khâm Bắc hai năm cũng sẽ đến hòn đảo phía nam. Hiện tại đảo phía nam thuộc địa bàn của Bạch Ưng, tất cả thuộc hạ đều huấn luyện ở đó.
Ở đó có kiến thức, có kỹ năng, còn có cách làm cho con người ta quên đi thế giới bên ngoài vì nó quá khắc nghiệt ngay cả điện thoại cũng không thể dùng.
Mỗi ngày chỉ liên lạc qua bộ đàm, còn nhớ lúc Quách Đông huấn luyện ở đó thừa sống thiếu chết.
“ Cậu để Tiểu Tức đi sớm vậy à? thằng bé cho dù hết năm nay cũng chỉ mới 5 tuổi ” Từ Cảnh Sâm vắt chéo chân, Quách Đông và Dịch Lăng cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
Nhưng anh chỉ nhàn nhạt nói “ Bao nhiêu tuổi, đủ vững vàng đều phải đi huấn luyện, cậu nói xem nếu cứ như vậy mà trưởng thành, gặp phải loại mưu mô như Tang Thuận thì bọn nó phải làm sao? ”.
Tất cả rơi vào trầm mặc, bây giờ hắc đạo đang bình yên, nếu một ngày Phương Khải Dực hay Mạc Vũ Thần và Hoắc Chiến Cửu nói sẽ rời khỏi thì sẽ dậy sóng thế nào?
“ Xem ra Dư Ninh nhà tôi con bé sắp khóc ngất đến nơi rồi ” Từ Cảnh Sâm thở dài, bé con nhà anh rất thích Phong Tức, còn suốt ngày đòi chạy đến trường đón cậu tan học.
Quách Đông cũng trầm mặc không biết nói thế nào, vì cũng Khâm Bắc cũng chỉ còn hai năm nữa cũng phải đi huấn luyện, đối với bọn họ đám nhóc này cần phải quyết liệt, máu lạnh vô tình thì mới có thể sống sót ở thời đại này.
Cho dù yêu thương con mình, nhưng cũng không thể bảo vệ nó cả đời, chỉ còn cách bắt ép nó phải tự bảo vệ được bản thân, tự sinh tồn trên chiến trường và nhất định phải sống sót.