Art: Weibo @群青打火机
Chương 109: Thôn Thần Y [19] Đều thực hiện rồi, em đã thấy chưa
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lương Tự Chi đến đây đón Ôn Nghênh Tuyết.
Quy tắc trong thôn rất nghiêm, người từ bên ngoài đến dù có thân phận bối cảnh thế nào đều phải ở lại nhà tiếp khách, người trong thôn thì ở nhà mình.
Tối qua Ôn Nghênh Tuyết nghỉ lại ở nhà tiếp khách, nhưng bởi vì cô ta về muộn, vừa rồi cũng xuống muộn hơn ba người Mặc Khuynh, nên chưa đụng mặt bọn họ.
"Buổi trực tiếp nhờ cả vào các vị rồi." Lương Tự Chi chào hỏi mấy người đang ăn cơm.
Những người đó cũng lập tức đứng dậy nói mấy lời khách sáo với anh ta.
Sau đó nói về các quá trình trong buổi phát sóng trực tiếp, bọn họ cùng Lương Tự Chi, Ôn Nghênh Tuyết đi vào phòng.
Từ đầu đến cuối, Lương Tự Chi và Ôn Nghênh Tuyết đều không nhìn về phía này.
Đương nhiên, dù có nhận ra Mặc Khuynh, thì họ cũng không ngại.
- - Đây chính là địa bàn của Lương Tự Chi.
(*) chưa biết đâu:)))
Qua Bốc Lâm ngược lại chẳng biết sợ là gì, ngược lại rảnh rỗi sinh lòng bát quái, nói đùa: "Giang huynh đệ, đều là người theo đuổi phong cách nghệ thuật, sao họ Lương kia so với anh lại quá đỗi tầm thường thế nhỉ?"
Mặc Khuynh gặm một miếng bánh quẩy, không lên tiếng.
Căn nguyên cho phong cách lần này của Giang Khắc, người rõ ràng nhất chính là cô.
Giang Khắc cũng không lên tiếng.
- - Lương Tự Chi đúng là không xứng mang ra so với hắn, dù là ở phương diện nào.
"Mặc Khuynh, hôm qua tôi quên mất không hỏi cô," Qua Bốc Lâm nghĩ đến một chuyện, hơi chần chừ nhìn Mặc Khuynh, "Tôi nhớ cô từng tẩn cho Lương Tự Chi một trận, có thể xem như đã kết thù với hai người đó, lát nữa ngộ mà gặp phải--"
"Hửm?" Mặc Khuynh chờ cho anh ta nói hết.
Ý thức nguy hiểm của Qua Bốc Lâm rất mạnh, nhỏ giọng nói: "Ngộ nhỡ cậu ta kêu gọi người trong thôn bắt tay mưu hại chúng ta thì phải làm sao?"
"Ngược lại anh ta sợ tôi chạy đến gây rối hơn đấy." Mặc Khuynh chẳng bận tâm nói.
Ôn Nghênh Tuyết này mới là khó mà nói.
Nhưng mà lần trước sau khi bị cô tẩn cho một trận, Lương Tự Chi đã có bóng ma với cô, hẳn là sẽ không chủ động đến gây sự.
"... Cũng đúng." Qua Bốc Lâm không còn lời gì để phản bác.
Anh ta húp một ngụm cháo, lại cắn một miếng bánh bao hấp, hứng thú dạt dào nói: "Nói mới nhớ, tối qua tôi tìm tòi một chút, có vẻ thời thế của thôn Thần Y này sắp thay đổi rồi."
Giang Khắc và Mặc Khuynh đều nhìn sang anh ta.
Qua Bốc Lâm nói: "Lương Tự Chi đi đầu nhận đồ đệ từ bên ngoài, thúc đẩy mối liên kết giữa thôn Thần Y với ngoại giới, như thế, tài nguyên của thôn Thần Y có thể được phổ biến rộng rãi rồi."
Mặc Khuynh hơi nhấc mắt: "Không phải thôn Thần Y vẫn nghiêm khắc hạn chế qua lại với ngoại giới cho đến tận bây giờ sao?"
Nếu không thì bọn họ cũng không phải tốn nhiều công sức như vậy để vào đây.
Khó lắm mới thoát khỏi đống bản kê định kỳ của căn cứ số 08, ai ngờ được đến cái nơi hoang vu hẻo lánh này cũng trốn không thoát vận mệnh.
"Nghe nói trưởng thôn già sắp..." Qua Bốc Lâm làm động tác trợn mắt thè lưỡi, sau đó mới tiếp tục, "Hình như cậu ta nhận được sự ủng hộ rất lớn, có khả năng sẽ trở thành trưởng thôn kế tiếp."
"Ồ, lớp giữa chết hết rồi sao?" Mặc Khuynh thành tâm thành ý đặt câu hỏi.
"..."
Qua Bốc Lâm cảm thấy ác ý của Mặc Khuynh đối với Lương Tự Chi cực kỳ lớn.
"Cái này thì tôi không biết." Qua Bốc Lâm ăn đến cái bánh bao hấp tiếp theo, "Dù sao trên mạng đều nói thế, cậu ta rất có tiếng nói. Còn có Ôn Nghênh Tuyết kia..."
Qua Bốc Lâm lại uống một ngụm cháo: "Phải nói cuộc thi ngày đó, cô đã nổi trội quá mức, cướp hết hào quang của cô ta. Một tuần này, nhờ có sự kiến bái sư, trở thành trường hợp đặc biệt đầu tiên của thôn Thần Y, cô ta mới xem như kéo được chút chú ý trở lại. Tôi lướt qua mấy diễn đàn, chỉ cần nhắc đến cô ta, đều là mấy lời khen ngợi tung hô tận trời."
Nói đến đây, Qua Bốc Lâm lại cười tít nhìn Mặc Khuynh: "Còn nhắc đến cô. Không biết ai truyền chuyện cô phóng hỏa đốt trường học ra ngoài, cũng không kể đến nguyên nhân hậu quả. Thanh danh của cô đang tụt dốc không phanh đấy."
Mặc Khuynh không thích xem tám nhảm trên mạng, nhưng đại khái có thể hiểu Qua Bốc Lâm đang nói gì.
Dư luận bát quái của một trăm năm trước cũng nhiều chuyện như thế này.
Cô đã sớm chán ngấy.
Đột nhiên, từ phía mặt hướng núi của đình nghỉ mát truyền đến một giọng nói cà lơ phất phơ: "Tôi nói này, ba người rốt cuộc đến đây làm gì thế?"
Ba người quay đầu nhìn lại.
Thoáng nhìn không thấy người, hạ tầm mắt xuống, mới phát hiện đi xuống hai mét có một mảnh đất, trồng mấy loại dược liệu.
Cốc Vạn Vạn mặc áo choàng, đi ủng, vai khiêng cuốc. Ngoại trừ dáng vẻ giống như một tên mặt trắng yếu ớt, thì nhìn chung cũng rất giống một anh nông dân giản dị chất phác.
Qua Bốc Lâm lại rất ngứa mắt cậu ta, nhíu mày: "Sao đi đâu cũng thấy cái mặt cậu thế nhỉ."
"Lời này là tôi nói mới đúng."
Đặt cuốc xuống, Cốc Vạn Vạn muốn xách lên rồi đi, lại ngại nặng, bèn kéo cái cuốc ném lên bờ ruộng, vỗ vỗ tay, dọc theo con đường nhỏ đi lên.
Người cậu ta dính đầy bùn đất, cực kỳ không tự nhiên đi vào đình nghỉ mát, ngồi xuống cái ghế đá dài duy nhất.
"Tránh xa chút đi, người toàn bùn là bùn." Qua Bốc Lâm lập tức ghét bỏ.
Cốc Vạn Vạn khinh thường nhìn anh ta: "Anh tưởng mình là thiếu gia à?"
"..."
Biểu tình trên mặt Qua Bốc Lâm cứng lại.
Cốc Vạn Vạn xoay đầu nhìn sang Mặc Khuynh: "Đánh Lương Tự Chi là chuyện gì?"
"Muốn nghe không?" Giang Khắc hỏi.
Giang Khắc bưng một cốc sữa đầu nành, nhưng tư thái tao nhã thong dong, cứ như trên tay là một chén trà, từ trên người toát ra khí chất trầm ổn khó mà nói rõ.
Cốc Vạn Vạn nghiêm mặt.
Giang Khắc nói: "Đưa chúng tôi đi gặp trưởng thôn."
"Mơ đẹp đấy."
Cốc Vạn Vạn cười khẩy, đứng lên, xoay người, lại quay lại, hơi khom người, chống tay trên bàn đá.
Cậu ta quét mắt qua ba người, một hồi lâu, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: "Cả ngày hôm nay trưởng thôn đều ở nhà, có bản lĩnh thì tự đi tìm đi."
Nói xong, Cốc Vạn Vạn đứng thẳng dậy, nhét vào miệng một cây dược liệu, ngậm lấy, sau đó chắp tay sau mông, lững thững rời đi.
Để lại hai hàng dấu chân bùn.
"Khoan đã." Mặc Khuynh bỗng lên tiếng gọi cậu ta.
Cốc Vạn Vạn dừng lại, xoay người.
Ánh mắt của Mặc Khuynh dừng trên mảnh ruộng trồng dược liệu kia, lại nhìn sang Cốc Vạn Vạn: "Chỗ dược liệu đó là cậu trồng?"
Cốc Vạn Vạn ngậm dược liệu, im lặng một lúc, từ trong ánh mắt bất cần đời lóe lên khiêu khích: "Có vấn đề?"
"Không tệ." Mặc Khuynh nhàn nhạt đánh giá.
"..."
Cốc Vạn Vạn bày ra biểu tình "Cần cô nói".
Sau đó "chậc" một tiếng, đi rồi.
Cốc Vạn Vạn vừa đi, Qua Bốc Lâm đã không nén được tức giận hỏi Mặc Khuynh: "Chỗ dược liệu đó làm sao hả?"
Mặc Khuynh không hiểu: "Không phải đã nói rồi sao?"
Qua Bốc Lâm nghi hoặc: "Nói gì cơ?"
Giang Khắc đặt cốc sữa đậu nành xuống, nói: "Không tệ."
"Hả?"
Qua Bốc Lâm không phản ứng lại.
"Đều là dược liệu hiếm." Giang Khắc giải thích, "Có thể được gọi là "hiếm", chứng minh nó khó tích trữ, cực kỳ khó gieo trồng, sản lượng không lớn. Mà một mảnh ruộng trồng dược liệu này..."
Ánh mắt của Giang Khắc dừng trên đó, kết luận: "Vô giá."
"..."
Qua Bốc Lâm kinh ngạc.
Tên nhóc này.
Hóa ra là thổ hào ngầm mặc áo choàng cũ à?
"Tôi còn đang không hiểu sao cậu ta phải ở nhà tiếp khách, thì ra là vì chăm sóc chỗ dược liệu này?" Qua Bốc Lâm bỗng như ngộ ra.
"Không phải." Giang Khắc nói, "Cậu ta ở đó vì cậu ta là người ngoài thôn."
"Người ngoài thôn?" Qua Bốc Lâm ngẩn ra, "Vậy tối qua cậu ta điều tra chúng ta..."
Giang Khắc nhàn nhạt nói: "Ở lại quá lâu, hẳn là đã trở thành nửa người nhà với người trong thôn."
"... Ồ."
Ngẫm nghĩ, Qua Bốc Lâm cảm thấy rất bình thường.
Nếu thôn Thần Y coi trọng truyền thừa kế nghiệp, lại lấy gieo trồng dược liệu là chức nghiệp chính, khẳng định rất coi trọng nó.
Nếu Cốc Vạn Vạn thật sự có năng lực gieo trồng dược liệu, được ở lại thôn Thần Y lâu như thế cũng là dễ hiểu.
...
Ba người giải quyết bữa sáng xong ở đình nghỉ mát.
"Bọn họ cũng không nói là chúng ta không được đi lung tung." Qua Bốc Lâm bắt đầu lôi kéo hai người định ra kế hoạch cho hành trình của một ngày hôm nay, "Tiếp theo chúng ta làm gì đây?"
Mặc Khuynh nói: "Anh ở lại đây trông coi Hạ Vũ Lương."
"Hai người thì sao?" Qua Bốc Lâm hơi ngạc nhiên với sắp xếp này cho mình.
"Đi tìm trưởng thôn."
"Không phải chứ..." Qua Bốc Lâm hít vào một hơi, "Hạ Vũ Lương ở trạng thái đó rồi, còn cần phải trông coi sao? Với cả," cậu ta nhìn về phía Giang Khắc, "Hạ Vũ Lương ở trong tay anh mà?"
Giang Khắc rất hào sảng: "Tôi đưa cho cậu là được."
Qua Bốc Lâm khiếp đảm: "Tôi không cần."
"Vậy tùy anh muốn làm gì thì làm." Mặc Khuynh chậm rãi nói.
"Hai chúng ta mới là một nhóm mà?" Qua Bốc Lâm không hiểu nổi.
Mặc Khuynh mặt không đổi sắc: "Nhiệm vụ hoàn thành rồi, hai chúng ta ai làm việc người nấy."
Cô đồng ý đi cùng Qua Bốc Lâm chuyến này mục đích đơn giản là "Thôn Thần Y".
Qua Bốc Lâm dường như cũng biết chuyện gì đó của một trăm năm trước, đưa cậu ta theo thật ra không phải không thể.
Vấn đề ở chỗ--
Qua Bốc Lâm quá đắc ý rồi.
Qua Bốc Lâm: "..." Bi thương trong lòng bắt đầu rục rịch trỗi dậy.
Chuông điện thoại chợt vang lên.
Người gọi là Bành Nhân, vừa tiếp nghe, không có chào hỏi dạo đầu, tiếng của Bành Nhân đã truyền tới: "Qua Qua, ăn gà không?"
(*) nhớ không nhầm thì cái này là câu rủ chơi game của mấy bạn chơi Pubg, game khác có không thì tui cũng không biết nhen vì tui hổng chơi mấy kiểu game như này:D
Qua Bốc Lâm không hiểu: "Cậu không đi làm à?"
"Giang gia của tụi này đi công tác, anh trai chê tôi ở công ty vướng víu, cho tôi nghỉ phép ở nhà rồi."
"... Ồ." Qua Bốc Lâm không biết "Giang gia" trong miệng Bành Nhân đang ở ngay cạnh mình, "Không sợ Giang gia của cậu biết rồi trừ tiền lương sao?"
"Ngài ấy không biết đâu." Bành Nhân nói đến là chắc chắn.
"Được, tôi đến ngay đây."
Qua Bốc Lâm bị hai người Mặc Khuynh bỏ rơi, quyết định sẽ quay về với vòng tay của Bành Nhân.
Về phần Giang gia nào đó, tận mắt chứng kiến cấp dưới của mình trốn việc vẫn rất bình tĩnh, mí mắt cũng không động lấy một cái.
*
Lúc ba người Mặc Khuynh về nhà tiếp khách, Lương Tự Chi và nhân viên công tác đã vào một phòng trống ở tầng một bàn chuyện, không đụng phải bọn họ.
Tuy không cố tình né tránh Lương Tự Chi, nhưng đúng là gặp phải cũng khá phiền, hiện tại Mặc Khuynh không rảnh đối phó với Lương Tự Chi và Ôn Nghênh Tuyết, không đụng phải vẫn là tốt nhất.
"Này, hai người."
Lúc hai người ra khỏi nhà tiếp khách, em gái đứng ở quầy lễ tân chợt gọi họ lại.
Hai người dừng chân, quay đầu.
"Chính là hai người đến đưa tro cốt của Hạ Vũ Lương đúng không?" Cô ấy nói, "Theo quy tắc thì chị ấy đã bị trục xuất khỏi thôn Thần Y, thôn sẽ không nhận lại tro cốt của chị ấy."
Hơi dừng lại, cô ấy tiếp tục nói: "Nhưng chị ấy do trưởng thôn nuôi lớn, việc này vẫn nên để trưởng thôn định đoạt. Thời gian này trưởng thôn bận rộn nhiều việc, hai người có lẽ sẽ phải ở lại trong thôn mấy ngày đấy."
Mặc Khuynh nhướng mày: "Hạ Vũ Lương bị trục xuất khỏi thôn Thần Y?"
"Hai người không biết sao?" Cô ấy hơi giật mình, hiểu ra, "Bảo sao lại đưa chị ấy về đây."
"Chờ chút."
Cô ấy nói với bọn họ một câu đó rồi khom người tìm một lượt dưới quầy, tìm được một hộp đồ nhắm, sau đó xoay người, cầm một bình rượu xái trên kệ.
"Nếu hai người quá buồn chán thì có thể mang chỗ đồ nhắm và rượu xái này đi tìm một người trong thôn tên là Trương Tam." Cô ấy nói, "Chú ấy có quan hệ khá tốt với Hạ Vũ Lương."
"Được."
Mặc Khuynh không hề nghĩ ngợi nhận lấy.
Em gái đứng trước quầy không khỏi ngạc nhiên vì sự sảng khoái của cô, chợt mỉm cười: "Cảm ơn hai người đã đưa Hạ Vũ Lương về đây."
"Hửm?"
"Mấy người tuổi trẻ chúng tôi đều rất khâm phục chị ấy."
Đuôi mắt cô ấy cong cong, không nói tiếp nữa.
Mặc Khuynh và Giang Khắc nhìn nhau, tự hiểu ý không tiếp tục hỏi, rời khỏi nhà tiếp khách.
"Giờ sao đây?" Mặc Khuynh giơ đồ nhắm và rượu xái trong tay.
Cô và Giang Khắc ra ngoài vốn để đi tìm trưởng thôn.
Kết quả em gái kia nói mấy câu, khiến Mặc Khuynh thay đổi ý định.
Giang Khắc nheo mắt nhìn cô.
Lúc nhận đồ sảng khoái như thế, tưởng đã có quyết định trong lòng rồi, bây giờ lại đi hỏi hắn.
Giang Khắc cười: "Đồ cũng nhận rồi còn gì?"
Mặc Khuynh gật đầu, dáng vẻ biết lắng nghe: "Thế thì buổi chiều rồi đi tìm trưởng thôn."
Giang Khắc nhất thời câm nín.
...
Bởi vì là người từ ngoài đến, dáng vẻ của Mặc Khuynh và Giang Khắc lại cực kỳ gây chú ý, đi trong thôn kéo đến không ít ánh mắt đánh giá.
Bầu trời vẫn là một màu xám xịt, có đậm có nhạt, từng đám tụ lại một chỗ, như mỗi giọt mực lan ra trên mặt giấy Tuyên Thành.
Trong gió lạnh, lại mang theo mùi vị của rừng núi sau cơn mưa, trong lành thanh mát.
Mặc Khuynh ngắm nghía phong cảnh xung quanh, nói: "Thôn này cũng rất độc đáo."
Tựa nơi thế ngoại đào nguyên.
Một đường đến đây, gặp được không ít thôn làng, kết cấu lung tung lộn xộn, không theo một quy tắc nào, đường xá lại càng khó mà dùng một lời diễn tả hết.
Riêng nơi này hoàn toàn khác biệt.
Phần lớn nhà cửa đều xây ở ven đường, số ít ở nơi khác cũng sẽ được xây những con đường nhỏ dẫn đến đó. Tuy các căn nhà không giống hệt nhau, nhưng vẫn mang đến cảm giác hòa nhập với tổng thể, đáng để ngắm nhìn.
Hơn nữa, phân chia mỗi hộ đều khá giống nhau, ngoài nhà ở thì có một cái sân không lớn không nhỏ, dùng để phơi dược liệu, mỗi loại đều quý hiếm.
Về phần đất ruộng, số rất nhỏ dùng để gieo trồng trái cây rau củ, đa số đều là dược liệu, phân chia nhất trí thành từng khu vực, không hề bị rối.
"Hẳn là ngay lúc xây dựng thôn đã tìm người làm quy hoạch." Giang Khắc nói, "Rất có tầm nhìn xa."
Mặc Khuynh cảm khái: "Sống ở nơi này, chắc chắn tuổi thọ sẽ được kéo dài."
"..."
Giang Khắc bỗng không nói chuyện.
Mặc Khuynh thấy kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn Giang Khắc, nhìn thấy ánh mắt đánh giá đầy sâu xa của Giang Khắc.
"Trường hợp của tôi gọi là kỳ ngộ, không phải trường thọ." Mặc Khuynh không biết sao tự nhiên nổi lòng tính toán, "Mười chín tuổi, ok?"
"Lão tổ tông mười chín tuổi."
Giang Khắc bày ra dáng vẻ nghiền ngẫm.
Sau nói tiếp: "May là một trăm năm sau người đều không còn rồi. Nếu mà sớm hơn 10 hay 20 năm, sợ là sẽ có không ít người chạy theo cô gọi bà ơi bà ơi."
"... Anh câm miệng."
Mặc Khuynh chỉ thoáng nghĩ tới hình ảnh đó thôi, da đầu đã tê dại.
Một Mẫn Sính Hoài mở miệng là gọi cô là "cô cô", đã khiến Mặc Khuynh khó mà chấp nhận rồi.
Giang Khắc lại khẽ cười.
Hắn rất ít cười, hầu hết thời điểm là vì phải giữ hình tượng, phải nghiêm túc. Ngẫu nhiên tháo mặt nạ xuống, cũng cười, nhưng đa số thấy rất giả.
Lần này là thật lòng.
Nụ cười thoáng qua như vậy thôi, lại vừa vặn bị Mặc Khuynh bắt được, chút giận hờn vừa rồi cứ thế hóa thành không khí.
Lúc này, có một thôn dân gánh dược liệu đi qua, nhìn thấy đồ Mặc Khuynh xách trong tay, đột nhiên hỏi bọn họ: "Đến nhà Trương Tam hả?"
"Ừm."
Mặc Khuynh chú ý thấy ánh mắt của ông ấy, thản nhiên đáp.
"Ông ấy ở cách đây xa đấy." Thôn dân nói, "Hai người cứ đi theo con đường này, khoảng chừng một hai cây số, đến khi thấy biển hoa thì sẽ thấy nhà ông ấy."
Mặc Khuynh gật đầu: "Cảm ơn."
Thôn dân lại hỏi: "Hai người cũng đến nhờ ông ấy dạy cho bí quyết gieo trồng hả?"
Mặc Khuynh nhất thời khó hiểu, không đáp.
Thôn dân lại cho là cô xấu hổ không muốn nói, cười ha ha, phẩy phẩy tay, gánh dược liệu rời đi.
Mặc Khuynh và Giang Khắc im lặng trao đổi ánh mắt.
Bọn họ cũng đã nghe ra.
Người tên Trương Tam này, tuy cái tên nghe thật qua loa, nhưng năng lực gieo trồng dược liệu hẳn là không phải hạng xoàng.
Đoán chừng còn khá nổi tiếng.
Giữa chừng xuất hiện một đoạn nhạc đệm như vậy, hai người cũng thuận theo nói sang chuyện khác, bắt đầu nói đến doanh thu mà thôn này dựa vào "bán dược liệu" thu được.
Mặc Khuynh không quen thuộc với thị trường hiện tại, nhưng sau khi Giang Khắc phân tích sơ qua thì cũng đã hiểu được sơ sơ, người trong thôn này đều là tài chủ tự do tài phú.
Đường càng đi càng uốn lượn.
Lúc đi qua một chỗ quẹo, Mặc Khuynh nói: "Trương Tam này cũng thật biết tìm chỗ--"
Tiếng nói chợt dừng lại.
Sau khi rẽ chính là giữa sườn núi, phóng mắt nhìn, chỉ thấy khoảng đất phía trước toàn bộ đều là hoa, đỏ xanh tím, muôn hồng nghìn tía, nối dài không có điểm dừng, kéo dài đến tận ngọn núi bên kia.
Toàn bộ biển hoa này đều là dược liệu.
Gió mang theo mùi hương từ trong núi, không nồng không đạm, thanh mát sảng khoái. Gió thổi qua, biển hoa như nổi lên sóng vỗ, từng đợt từng đợt.
Trong vô thức, Mặc Khuynh nhớ đến gì đó--
- - "Chờ hết thảy kết thúc, em muốn làm gì?"
- - "Ẩn cư đi, dẫn theo đám Tỉnh Thời. Năm này qua năm khác gieo trồng dược liệu, vừa kiếm tiền vừa có cảnh đẹp để ngắm."
- - "Được."
- - "Mộng tưởng đẹp đó."
- - "Sẽ làm được."
Cùng lúc đó, trong đầu Giang Khắc bỗng lóe lên vô số bản vẽ thiết kế, hết bản này đến bản khác, cực kỳ giống với quy hoạch của thôn này.
Cơn đau đầu lại ập đến.
Hắn nhìn biển hoa trước mắt, thấp giọng nỉ non: "Em, đã nhìn thấy chưa."