Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trong sân có diễn viên và nhân viên công tác đang đứng đầy.
Nghe thấy bịch một tiếng, mọi người đều nhìn sang bên này, sau đó, biểu tình đều trở nên đặc sắc.
Hoá ra là biên kịch Tào Tân Thịnh.
"Biên kịch Tào không sao chứ!"
Lập tức có người chạy tới.
Tào Tân Thịnh đang yên đang lành thì bị người hất ra, giận tím mặt nhưng còn chưa kịp nổi điên thì đã thấy mọi người vây lấy mình, bỗng nhiên sợ mất mặt.
Tào Tân Thịnh tức nghẹn, nhìn đằng sau cột gỗ.
Chỉ thấy một chàng trai nắm cổ tay cô gái, kéo người đi mất rồi.
Tào Tân Thịnh ghi nhớ khuôn mặt và phong cách ăn mặc của chàng trai.
"Không sao, không cẩn thận trượt chân thôi."
Trước những lời hỏi han liên tiếp kéo đến, ông ta nhanh chóng đáp.
Quy tắc ngầm, có ai ở đây mà không biết thừa chứ.
Nhưng mà, trêu ghẹo người ta rồi bị đánh, loại chuyện này một khi nói ra, ông ta chắc chắn sẽ trở thành trò cười.
Không tiện nhiều lời.
Một người đỡ ông ta đứng dậy, Tào Tân Thịnh đứng thẳng, lúc này mới thấy sau lưng đau nhức, ông ta đỡ lưng, ui da một tiếng, mặt mũi đều méo xẹo.
Mẹ nó.
Tào Tân Thịnh tức giận mắng thầm.
*
Bên kia.
Giang Khắc kéo Mặc Khuynh tới một góc, mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại phủ một tầng tức giận.
"Bình thường cô ghê gớm lắm cơ mà, lại để cho cái thứ hàng đấy chiếm tiện nghi?" Giang Khắc lạnh giọng hỏi.
Mặc Khuynh không đáp, liếc xuống cổ tay bị hắn nắm chặt, nhàn nhạt nói: "Thả ra."
Nghe vậy, Giang Khắc không chỉ không thả, còn nắm chặt hơn.
Mặc Khuynh cũng không giãy dụa.
Cô hơi ngừng, như không hề đặt chuyện vừa rồi trong lòng, hỏi Giang Khắc: "Sao anh lại ở đây?"
Giang Khắc đã thay đổi quần áo, áo dài quần dài, thiên về thoải mái, đội một chiếc mũ lưỡi trai, sạch sẽ lại đẹp mắt, hoàn toàn không còn bóng dáng của "Giang đồng nát" lúc trước.
Giang Khắc mặt trầm như nước: "Giao đồ ăn."
"Còn gì ăn không?" Mặc Khuynh đúng lúc đang đói.
"..."
Bầu không khí vốn cực kỳ căng thẳng, lại bị một câu hỏi không đầu không đuôi này của cô bấm dừng một cái, nhất thời, Giang Khắc chỉ có thể đè xuống bực bội khó chịu trong lòng, thật sự là không thể làm gì cô.
Năm phút sau.
Mặc Khuynh ngồi trong chiếc xe tải van cũ kỹ dùng để giao đồ ăn, tay cầm một hộp cơm.
Ba món, thịt xào đỗ, rau cải, khoai tây thái sợi.
Hương vị hết sức bình thường.
Vừa ăn được hai miếng, Giang Khắc ngồi ở ghế lái, đưa một chai nước sang: "Này."
Tâm trạng rõ ràng không hề tốt lên xíu nào.
Mặc Khuynh nhận lấy chai nước, nhìn Giang Khắc đóng sầm cửa xe, nhét một điếu thuốc vào miệng, dáng vẻ không có ý định ăn cơm.
Cô hỏi: "Anh không ăn à?"
Giang Khắc liếc cô một cái, nói: "Trên tay cô rồi."
Dứt lời, Giang Khắc mở bật lửa, châm thuốc. Đồng thời, cửa kính xe được hạ xuống, không khí mang theo hơi ẩm tiến vào, đuổi đi khói thuốc.
Mặc Khuynh hiểu ra.
Suất cơm giao đến tính theo đầu người ở đoàn phim, Mặc Khuynh không có chức vụ gì trong đoàn, bọn họ cũng quên tính luôn cả cô, thế nên cơm hộp miễn phí cô không có phần.
Giang Khắc đi giao đồ ăn, ngoại trừ được trả tiền chạy vặt, còn có thêm một suất cơm.
Bây giờ đã cho Mặc Khuynh rồi.
Mặc Khuynh cúi đầu nhìn, nói: "Cho anh một nửa."
"Không cần." Giang Khắc lành lạnh nói.
Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, khuỷu tay đặt trên cửa xe, khói trắng bay lên, thoát ra ngoài, không bay vào bên trong.
Mặc Khuynh xúc một thìa cơm bỏ vào miệng, nuốt xuống, gợi chuyện: "Anh cũng thiếu tiền?"
"Cũng?"
Giang Khắc chú ý đến cách dùng từ của cô.
Nhớ đến số dư tài khoản bằng không của mình, Mặc Khuynh không thật thà trả lời, mà hỏi lại: "Anh muốn tiếp cận đoàn làm phim?"
Giang Khắc hơi ngừng, gật đầu: "Ừm."
Mặc Khuynh tỏ ra hứng thú, hỏi: "Mục tiêu là ai?"
Giang Khắc cũng không giấu diếm: "Tào Tân Thịnh."
Mặc Khuynh nghi hoặc: "Ai cơ?"
Còn không biết tên người ta mà đã bị chiếm tiện nghi rồi.
"Nhìn tên trong danh thiếp cô đang giữ đi." Giang Khắc khó chịu nhắc nhở.
Ngữ khí thật sự là không hề hoà hoãn đi xíu nào.
Mặc Khuynh lấy danh thiếp ra, hiểu ngay.
Biên kịch: Tào Tân Thịnh.
"Ồ." Mặc Khuynh hiểu ra, "Từ đầu anh đã nhắm đến Tào Tân Thịnh rồi, vì sao?"
"Vì sao?" Giang Khắc đang nhìn bên ngoài cửa sổ, nghe vậy bỗng quay lại đây, ánh mắt thấp thoáng sắc bén, "Không đoán được?"
Đoán được.
Mặc Khuynh không tiếp lời, cúi đầu ăn cơm.
Giang Khắc muốn biết quá khứ của cô và Giang Diên.
Nếu như biên kịch dựa theo quá khứ của bọn họ cải biên thành phim, dĩ nhiên chính là đối tượng cần phải tiếp cận nhất.
Mà, ý đồ tìm Tào Tân Thịnh của bọn họ không giống nhau, nhưng mục đích thì giống.
Trong lúc Mặc Khuynh ăn cơm, Giang Khắc hút hết một điếu thuốc.
Ăn hết miếng cơm cuối cùng, Mặc Khuynh bỏ đũa vào hộp, chuẩn bị xuống xe rời đi, đúng lúc này, Giang Khắc ném đầu thuốc lá vào hộc đựng tàn, đóng kính xe, khoá cửa lại.
Mặc Khuynh quay đầu lại, nhìn hắn.
Chỉ một thoáng đó, giọt mưa lớn rơi xuống cửa kính, một giọt rồi một giọt, cuối cùng ào ào xối xả, rửa trôi toàn bộ bụi bặm trên xe, cửa kính phía trước, một đường nước lượn lờ chảy xuống.
"Mưa rồi." Giang Khắc nói.
Giọng nói trầm thấp bởi vì vừa hút thuốc xong trở nên khàn khàn, nhưng lại càng có từ tính hơn.
(*) Điểm tui không thích duy nhất ở bà Bình là cho nhân vật của mình hút thuốc quá nhiều, mà bả còn có vẻ rất mê cái chuyện này nữa chứ
Sau đó, hắn đón lấy ánh mắt của Mặc Khuynh, nói: "Chờ mưa ngớt rồi đi."
Xe tải van dừng cách cửa vào toà nhà năm mét.
Chỉ cần Mặc Khuynh muốn, hai giây là đến.
Nhưng mà, Mặc Khuynh ngồi tại chỗ, "ừm" một tiếng rồi không có động tác tiếp theo nữa.
Chờ cơn mưa to bất chợt này kết thúc.
Tiếng mưa rơi bị cửa kính chặn lại phần nào, tiếng gió tựa như ở tận nơi xa xôi truyền đến, dày đặc nhưng không ồn ào, ngược lại càng phóng đại sự yên tĩnh trong xe.
Hai người đều im lặng, không ai lên tiếng trước.
Rõ ràng cách nhau một khoảng cách rất gần, nhưng lại như đang ở hai thế giới.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Rất lâu sau.
Cuối cùng Giang Khắc lên tiếng: "Mặc Khuynh."
"Ừm."
"Tôi và người đó, chênh lệch nhiều không?"
Mặc Khuynh nhìn thẳng phía trước, trong mắt là con đường bị mưa lớn phủ kín, nhàn nhạt đáp: "Không biết, nhìn không thấu."
Giang Khắc cười rồi, nhưng ý cười rất nhạt: "Là nhìn không thấu, hay là không biết?"
Trầm mặc một lát, Mặc Khuynh nói: "Thật ra anh và anh ấy rất giống nhau."
"Giống thế nào?"
"Hành vi thói quen."
"Ví như thực đơn món ăn được sắp đặt sẵn cho tôi?"
"Không." Mặc Khuynh lắc đầu, "Tôi tin đó đúng là được sắp đặt sẵn, còn bằng cách nào đó chúng ta chưa thể hiểu được. Nhưng những món đó đều là món yêu thích của tôi."
Giang Khắc ngẩn ra: "Giang Diên không thích?"
Mặc Khuynh nhún vai: "Không rõ, tôi không để ý cái này."
"..."
"Tôi cũng không thể nhìn thấu anh ấy. Về phương diện ăn uống, anh ấy vẫn luôn tùy theo tôi."
Hơn nữa, cô đã dần quen với điều đó.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ cần hai người cùng nhau ăn cơm, Giang Diên đều sẽ lấy khẩu vị của cô làm chuẩn.
Mà cô chưa bao giờ để ý Giang Diên thích cái gì.
Có thể là vì hoàn cảnh hiện tại, đang ở trong trấn nhỏ, có thể là vì cơn mưa lớn, Mặc Khuynh không còn giấu chặt chuyện quá khứ với Giang Diên nữa.
Mặc Khuynh tiếp tục nói: "Anh ấy cũng sẽ ngụy trang."
"Giống với anh." Mặc Khuynh nghiêng đầu nhìn sang Giang Khắc, "Trước mặt cấp dưới vĩnh viễn là dáng vẻ chỉn chu tỉ mỉ, không gì không làm được, bởi vì đối mặt với sống chết, anh ấy phải trở thành niềm tin cho bọn họ."
Dừng lại rất lâu, Mặc Khuynh hạ thấp giọng: "Nhưng khi còn lại một mình thì anh ấy không như vậy."
Giang Khắc hỏi: "Như thế nào?"
"..."
Yếu đuối mà cô độc.
Chỉ có cô từng nhìn thấy.
Người đàn ông kia ngụy trang cả một đời, trở thành chiến thần trong mắt mọi người.
Nhưng dưới lớp da kia, cũng chỉ là một con người bình thường.
Nhưng mà--
Đến chính cô cũng không thấy được mấy lần.
Cô cũng từng suy nghĩ, nếu ở thái bình thịnh thế thì Giang Diên sẽ sống như thế nào.
Lại rất lâu sau đó nữa, Mặc Khuynh nói: "Tôi cũng muốn biết."
Giang Khắc khựng lại, không nói nữa.
Tự biết hỏi ra cũng không được gì, Mặc Khuynh khẽ thở ra một hơi, ổn định lại tâm trạng, không hỏi lại nữa.
Lại qua mấy phút.
Mưa dần ngớt.
"Đi trước đây." Mặc Khuynh nói.
Giang Khắc bỗng nói: "Đưa danh thiếp cho tôi."
Mặc Khuynh nhất thời không phản ứng lại: "Sao cơ?"
Ánh mắt của Giang Khắc dừng trên túi áo cô.
Mặc Khuynh lấy tấm danh thiếp của Tào Tân Thịnh kia ra.
Danh thiếp đã xuất hiện mấy nếp nhăn.
Giang Khắc chỉ nhìn không tiếp.
- - Hắn ngại bẩn.
Không hiểu sao, Mặc Khuynh lại đọc được tâm tư của hắn, khoé miệng giật giật, ném tấm danh thiếp lên tay ghế.
Giang Khắc nói: "Buổi tối hành động sẽ hẹn cô."
Mặc Khuynh hơi ngạc nhiên: "Sao anh biết tôi sẽ hành động?"
Giang Khắc trả lời: "Bởi vì chúng ta có chung mục đích."
"..."
Nghe thì có vẻ là ý này.
Hai người đều ngầm nhất trí không nhắc lại chuyện vừa rồi.
Sau đó, Giang Khắc mở khoá, Mặc Khuynh mở cửa xe, quay vào toà nhà.
Giang Khắc nhìn theo đến khi cô vào cửa, sau đó lái xe rời đi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Là số lạ.
Đây là số hắn mới làm, chỉ có ông chủ tiệm cơm biết.
Giang Khắc hơi do dự, ấn nghe.
"Người anh em, tôi là quản lý Đỗ của đoàn làm phim, vừa nãy chúng ta mới gặp nhau ở phim trường đó, không biết cậu còn nhớ không?"
Giang Khắc nghĩ đến khuôn mặt phổ thông đầy nghiêm túc kia.
Sau đó hắn đáp: "Nhớ."
"Là thế này, chúng tôi muốn nhờ cậu một chuyện."
"Anh nói đi."
"Nam diễn viên ở đoàn phim của chúng tôi gặp chút chuyện, cần một thế thân, người anh em, dáng người và khí chất của cậu đều không khác biệt nhiều với cậu ta, nên mới muốn hỏi cậu thử, cậu thấy có được không?"
Giang Khắc suy tư một thoáng, bỗng cười.
Cái thứ hàng này...
Mỏng manh như sứ.
Nhưng, lời đến bên miệng của hắn lại là: "Bao nhiêu tiền?"
***
88: 2 chương phúc lợi chúc mừng 8k lượt bình chọn wattpad hehe, tăng vèo vèo thích ghê ó~