Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Chẳng mấy chốc đã đến mùa xuân.
Cụ cố Ân gia có một lần chạy lên núi, muốn tìm bọn họ.
Kết quả--
Cậu ta nhìn thấy cô gái kia không biết dùng cách gì, vẩy một ít chất lỏng xuống một mảnh đất, sau đó thực vật rất nhanh lớn lên, một mạch đến trạng thái trưởng thành.
Những thứ đó đều là dược liệu.
Sau đó cô ấy cầm về làm thuốc chưa bệnh cho thiếu niên.
Dần dần, bệnh của thiếu niên trở nên tốt hơn.
Không quá hai ngày, một đội quân đến đón bọn họ đi.
"Đó chính là câu chuyện tôi nghe được." Tào Tân Thịnh nói.
Mặc Khuynh bỗng trở nên im lặng.
Giang Khắc cũng không chủ động nói chuyện.
Mưa rơi gõ vào tấm bạt, âm thanh rất lớn, nước sông cuồn cuộn, trong bầu không khí im lặng chết chóc này, Tào Tân Thịnh bỗng bất an lo sợ.
Ông ta không biết câu chuyện này có khiến Mặc Khuynh và Giang Khắc hài lòng hay không.
Thế là, trong lúc vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, Tào Tân Thịnh nói: "Thật ra người cụ cố kia còn nói với Ân Lâm một vài chuyện..."
"Chuyện gì?"
Lần này, Mặc Khuynh tiếp lời rất nhanh.
"Ông ấy nói, sau khi sự kiện đó xảy ra, dần dần, trong dân gian lưu truyền một truyền thuyết..."
Tào Tân Thịnh nói: "Có một đội quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, trăm trận trăm thắng. Mà trong đội ngũ của bọn họ, có một vị thần nghi, nghe nói là con gái... Hình như sau này hậu nhân tôn cô ấy là "Y thánh". Ngày nay cũng có một truyền thuyết tương tự như vậy."
Dừng chốc lát, Tào Tân Thịnh tiếp tục nói: "Cụ cố đoán, vị y thánh trong truyền thuyết kia chính là cô gái năm đó."
Mặc Khuynh trầm ngâm nửa khắc.
Cuối cùng, trong bóng đêm, cô giơ tay vung xuống, cắt đứt dây thừng trói chân tay Tào Tân Thịnh.
Cô lạnh lùng nói: "Cút đi."
Tay chân bỗng được tự do, Tào Tân Thịnh mừng như điên, lảo đảo mà bò đi.
Nhưng, ông ta mới đi được hai bước, một giọng nam từ đằng sau chợt truyền đến: "Tôi đã nói cho ông đi chưa?"
Trái tim Tào Tân Thịnh đánh thịch một cái, tay chân mềm nhũn, bất động tại chỗ.
Ông ta nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
Cả người ông ta đều mềm nhũn.
Căng thẳng, run rẩy, khủng hoảng.
Một loại sợ hãi khó mà hình dung ập xuống.
Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại bên cạnh ông ta.
Người đàn ông đá mạnh vào vai ông ta, Tào Tân Thịnh lăn sang một bên, sau đó thấy người đàn ông ngồi xổm xuống.
Người đàn ông nói với ông ta mấy câu.
Ông ta sớm đã bị kinh hoảng vây kín, run rẩy đáp: "Tôi, tôi biết rồi ạ..."
"Bây giờ có thể đi rồi."
Giọng nói của người đàn ông bỗng dịu xuống, tuy vẫn lạnh, nhưng đã không còn lại chút nào cảm giác nguy hiểm như vừa rồi.
Tào Tân Thịnh sợ đến mức nước mắt chảy ròng ròng, phòng tuyến tâm lý bốn mươi năm sống dựng lên hoàn toàn sụp đổ, lảo đảo chạy vào trong mưa.
Giang Khắc còn tốt bụng mà bật đèn pin lên, soi đường cho ông ta.
Nhưng hành động này càng khiến bước chân của ông ta hoảng loạn hơn.
"Anh vừa nói gì với ông ta thế?" Mặc Khuynh đi tới, nhìn bóng lưng của Tào Tân Thịnh, nhíu mày: "Dáng vẻ còn khó tiếp nhận hơn cả bị anh lấy mạng ấy."
Giang Khắc nghiêng đầu nhìn cô: "Nói ra một cái suy đoán."
"Hửm?"
Mặc Khuynh nghiêng đầu.
Dáng vẻ "rửa tai lắng nghe".
Giang Khắc nói: "Câu chuyện ông ta vừa kể, không phải Ân Lâm nói cho ông ta biết, mà là ông ta trộm của Ân Lâm."
Mặc Khuynh hơi dừng: "Đó là anh đoán?
"Ừm."
"Dựa vào cái gì?"
"Ân Lâm là bạn học của ông ta, đều là biên kịch." Giang Khắc phân tích, "Nếu Ân Lâm muốn cải biên câu chuyện này, vì sao không tự mình viết, lại giao cho ông ta?"
"... Ừm."
"Ngoài ra, cụ cố họ Ân kia giữ kín như bưng chuyện này, đến tận trước khi chết mới nói cho Ân Lâm. Ân Lâm hẳn cũng sẽ không kể chuyện này ra khắp nơi, nên không có khả năng kể chuyện này cho người khác."
Mặc Khuynh gật đầu: "Cho nên, Tào Tân Thịnh biết được nguồn gốc câu chuyện này, chắc chắn có chỗ nào không thỏa."
"Ừm." Giang Khắc gật đầu, lại nói, "Trước khi đến trấn Thanh Kiều, tôi còn nghe được vài chuyện."
"Ồ?"
"Mười năm trước, Tào Tân Thịnh là một biên kịch thất bại không có tên tuổi, ngược lại, Ân Lâm là bạn học của ông ta, lại thông qua tài năng viết kịch bản vững vàng của mình dần dần có tên tuổi, cưới vợ sinh con." Giang Khắc nói, "Sau một lần Tào Tân Thịnh và Ân Lâm gặp lại ở buổi họp lớp, hai người thường xuyên qua lại, sau đó Ân Lâm tan cửa nát nhà, Tào Tân Thịnh lại bỗng nhiên bùng nổ linh cảm, liên tiếp có những kịch bản được thị trường đón nhận."
Mặc Khuynh đoán: "Anh nghi ngờ..."
Giang Khắc đáp: "Ừm."
Tào Tân Thịnh bỗng vụt sáng trong giới điện ảnh và truyền hình, Ân Lâm lại vì chịu đả kích quá lớn trở về trấn Thanh Kiều.
Có phải là quá mức trùng hợp hay không?
Đương nhiên, trước khi Giang Khắc đến đây, cũng không có suy nghĩ tra án gì cả, cùng lắm là "chuẩn bị chu toàn" mà thôi.
Hiện tại không có bằng chứng chứng minh những sai trái vào mười năm trước của Tào Tân Thịnh.
Nhưng mà, lấy chuyện này uy hiếp Tào Tân Thịnh, vẫn thoải mái.
Ít nhất là, bỗng nhiên bị lôi ra chuyện từ mười năm trước, Tào Tân Thịnh chắc chắn sẽ không truy cứu chuyện đêm nay.
"Vậy anh đã tra thử tung tích của Ân Lâm chưa?" Mặc Khuynh bỗng nghĩ đến gì đó.
"Ừm."
"Người đâu?" Mặc Khuynh truy hỏi.
Giang Khắc không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Cô tìm người đó làm gì?"
"..."
Mặc Khuynh không nói gì.
Vì sao phải tìm Ân Lâm?
Dường như cũng không cần thiết phải làm vậy.
Giang Khắc không chờ cô trả lời, cũng không tiếp tục nói cái gì, mà di chuyển đèn pin trong tay, dùng ánh sáng chỉ về phía một căn phòng nhỏ dựng bởi những tấm ván gỗ.
Hắn nói: "Bên kia."
Mặc Khuynh hơi ngẩn ra: "Người điên kia?"
"Ừm."
Giang Khắc gật đầu.
Dù sao Ân Lâm cũng là người trong trấn, lớn lên ở đây, còn có chút danh tiếng, hỏi tung tích của người này, tuy không quá dễ dàng, nhưng cũng không phải là khó khăn.
Chịu khó đi hỏi mấy người lớn tuổi là biết.
Tào Tân Thịnh nói "không tìm được", đại khái là tùy tiền hỏi, biết không có tung tích của người này, không có người đến đoàn phim quấy rầy, là yên tâm thảnh thơi tiếp tục làm việc của mình rồi.
Giang Khắc nói: "Mười năm trước, Ân Lâm về trấn Thanh Kiều, tinh thần vẫn tính là bình thường, nhưng nửa năm sau thì bỗng nhiên phát điên. Một người anh họ của Ân Lâm lợi dụng cơ hội này lừa bán hết của cải, cầm số tiền đó, khiến Ân Lâm không có nhà để về, chỉ có thể sống dưới hầm cầu này."
Mặc Khuynh trầm mặc.
Bất kể là ở niên đại nào, tính "ác" của loài người vẫn cứ dễ gặp như thế.
"Bây giờ ông ta đang ở trong đó?" Mặc Khuynh hỏi.
"Ừm."
"Tỉnh táo không?"
"..." Giang Khắc trầm ngâm chốc lát, "Khó mà nói. Đi xem thử?"
"Được."
Mặc Khuynh không cần suy nghĩ gật đầu.
Đến cũng đến rồi.
Người còn ở ngay trước mặt.
Giang Khắc cầm đèn pin, đi bên cạnh Mặc Khuynh, chậm rãi cùng cô đi vào căn nhà gỗ.
Lối vào không có cửa, chỉ dùng một tấm bạt che chắn.
Mặc Khuynh nhìn sang Giang Khắc.
Lấy hình tượng của Giang Khắc, xuất hiện tại nơi như thế này, rõ ràng là không thích hợp.
Nhưng mà, khí chất của Giang Khắc, bất kể là xuất hiện ở hoàn cảnh nào, cũng không cảm thấy đột ngột.
Hắn rất tự nhiên cúi người, mở tấm bạt ra, soi đèn pin vào bên trong: "Là tôi."
"Giang, Giang tiên sinh..."
Bên trong truyền ra một giọng nói khàn khàn mà tang thương.
Giang Khắc lại nói: "Tôi đưa một người bạn đến."
Giọng điệu ôn hòa, so với khi đối diện với Tào Tân Thịnh quả thực là một trời một vực.
Không có tiếng đáp lại, nhưng có những âm thanh va chạm truyền ra.
Giang Khắc quay sang nhìn Mặc Khuynh, nói: "Vào đi."
Mặc Khuynh nhìn hắn, rất hoài nghi với không gian ở bên trong.
Giang Khắc hơi dừng, một nụ cười rất nhẹ xuất hiện bên môi: "Bên trong có thứ khiến cô hứng thú."
***
88: Dịch bộ này riết thấy cái notebook của Bát nó cũng kỳ quặc theo luôn hợ hợ, lúc liệt cái này lúc liệt cái kia rất chi là khó hiểu, sáng nay nó còn liệt cái touchpad cơ trong khi tui mới bật ẻm lại mấy hôm trước thế cho cái chuột bị liệt và rõ là ẻm xài vẫn ngon mấy bữa nay, cười hơn là lúc touchpad không xài được thì tui cắm bừa cái chuột vào lại xài được:>
Dù sao thì tui đã tìm ra cái on-screen keyboard, tạm khắc phục được vụ liệt mấy nút trên bàn phím hahahahaha, tui thấy mình kiểu đang đọ độ lì với em nó ấy nhất quyết keo đến cùng không đi sửa:))))))