Art: Weibo @火锅精灵芒果锡
Chương 77: Danh hiệu giáo sư [07] Phương thuốc thần kỳ, người người tranh đoạt
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Truyền thuyết dân gian gì?"
Ông ấy không ngờ Mặc Khuynh sẽ hỏi chuyện này, hơi ngẩn ra. Nhưng rất nhanh, ông ấy đánh giá Mặc Khuynh một lượt, cảm thấy trẻ con có lòng hiếu kỳ là chuyện hết sức bình thường, thế là nói thật.
"Nói về một vị thần y từ một trăm năm trước, không có tên, lại để lại vô số truyền thuyết. Nghe nói trước khi ngài ấy mất tích từng viết ra mười phương thuốc, mỗi phương thuốc đều có những công hiệu riêng, tóm lại là có thể trị những căn bệnh khó chữa, được biết giá trị ngàn vàng, hiện tại lưu lạc trong nhân gian, những ai được nghe về truyền thuyết này đều chảy nước dãi thèm muốn."
Tống Nhất Nguyên đánh giá đúng trọng tâm: "Nghe có vẻ không hợp logic cho lắm."
Anh ta chưa từng tiếp xúc với Đông y, không biết đến những truyền thuyết thế này. Nhưng mà đối với "một trăm năm trước" và "thần y", mấy thông tin này quá mẫn cảm, anh ta theo bản năng nghĩ đến Mặc Khuynh, thế là, đưa mắt nhìn về phía cô.
Mặc Khuynh để lại cho Tống Nhất Nguyên cái gáy của mình, cũng không quay lại nhìn anh ta một cái.
"Còn có một chuyện nghe càng phi logic hơn." Ông ấy vuốt vuốt chòm râu của mình, thở dài một cái, "Nghe đồn, mười phương thuốc này viết trên một loại chất liệu đặc thù, chữ không hiện, lại khó tiêu hủy. Dù có được phương thuốc này thì cũng phải trải qua hai mươi mốt trình tự mới có thể khiến phương thuốc hiện lên."
Tống Nhất Nguyên hỏi: "Trình tự gì?"
"Cái này thì tôi không rõ." Ông ấy lắc đầu, "Hình như tôi từng đọc được trong sách, nhưng lâu quá rồi, không nhớ nữa."
Mặc Khuynh nhìn trần nhà, trong mắt có suy ngẫm, lại hỏi: "Tỉnh Túc đang tìm cái gì? Truyền thuyết thần y, phương thuốc thần bí hay là hai mươi mốt trình tự kia?"
"Cái này tôi cũng không biết. Dù sao thì thằng bé cứ như phát cuồng sau khi nghe tôi vô tình nhắc đến truyền thuyết đó ấy." Ông ấy nói.
"Cảm ơn."
Mặc Khuynh bỏ lại hai chữ đó rồi đi lên tầng.
Tống Nhất Nguyên đi theo sau, khí thế bị ép xuống chỉ như một tùy tùng của cô.
Đi đến khúc quanh, Tống Nhất Nguyên mới chợt đi nhanh hơn, sóng vai với Mặc Khuynh, thì thầm nói nhỏ: "Nói thật nhé, từ đầu thầy đã thấy em có gì đó quái quái rồi, rốt cuộc là em muốn làm gì hả?"
Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp: "Không biết."
Tống Nhất Nguyên nhíu mày: "Không biết?"
Mặc Khuynh nói: "Vẫn đang ở giai đoạn thăm dò."
Tống Nhất Nguyên chẳng hiểu ra làm sao.
Mặc Khuynh đúng là không nói dối anh ta.
Toàn bộ những chuyện này, bao gồm cả động cơ, đều là từ nhiệm vụ mới được phân cho nhánh Thần quái ngày đó mà phát sinh. Chỉ là nhiệm vụ mới này không nói chi tiết cụ thể, chỉ cho một dòng chữ, nên cô mới cứ thu thập thông tin rồi lại tính tiếp.
Dù sao cũng không có việc gì làm, không sợ lãng phí thời gian.
Huống hồ, trực giác của cô trước giờ chưa bao giờ sai.
"Cái truyền thuyết dân gian kia thì sao, thần y chính là em hả, chẳng lẽ phương thuốc cũng là thật luôn?" Tống Nhất Nguyên đưa tay xoa cằm, tỉ mỉ đánh giá Mặc Khuynh.
"Tôi nói không tính." Mặc Khuynh hỏi ngược lại, "Vấn đề là thầy có tin hay không?"
- - Thầy có tin không?
Một câu trực tiếp hỏi cho Tống Nhất Nguyên ngẩn người.
Mặc Khuynh cũng không nói chuyện với anh ta nữa, tiếp tục dọc theo cầu thang đi lên.
Ra khỏi cầu thang chật hẹp, hiện ra trước mắt là mấy cái giá sách đơn giản, sách không có quá nhiều, chia làm hai khu vực trái phải, ngoài ra còn có một khu để ngồi đọc sách.
Quét mắt một cái là nhìn xong.
Tầng hai có hai người, một người ngồi trên ghế sô pha ở khu đọc sách, có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt, đang đọc sách. Một người ngồi trước quầy lễ tân, mặc đồng phục nhân viên của hiệu sách, cũng đang đọc sách.
Tống Nhất Nguyên quét mắt một vòng, lập tức đi về phía quầy lễ tân.
Mặc Khuynh lại đứng im tại chỗ, ánh mắt dừng trên ghế sô pha mấy giây, sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Giang Khắc.
[Mặc Khuynh]: Giang --
(*) Kiểu mỗi lần ổng có vai diễn mới là sẽ có 1 kiểu xưng hô, ông chủ Giang, Giang nhiều tiền sợ chết, rồi phục vụ Giang, nên chắc lần này Khuynh nhắn kiểu kiểu trêu chọc, hỏi ổng xem lần này gọi là gì:>
Không đến mấy giây đã thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha hơi động, lấy điện thoại ra nhìn, sau đó xoay đầu nhìn về phía này. Khoảnh khắc khi ánh mắt giao nhau, Mặc Khuynh thấy được sự cạn lời trong mắt hắn.
Hôm nay Giang Khắc ngụy trang bằng sơ mi quần âu, nhưng không chỉn chu tỉ mỉ như mọi khi, không cà vạt, không dùng khuy áo, ống tay áo xắn đến khuỷu tay.
Hai chân bắt chéo, tay cầm một cuốn sách.
Giang Khắc thu lại tầm mắt, hơi rũ mắt, sau đó gõ gì đó trên màn hình điện thoại.
Không để cô đợi lâu, tin nhắn mới được gửi đến.
[Giang Khắc]: ông chủ.
Quét mắt qua, Mặc Khuynh cất điện thoại đi, xoay người đi về phía quầy lễ tân.
Mà Tống Nhất Nguyên đã đi đến trước quầy lễ tân, Tỉnh Túc theo bản năng ngẩng đầu, vừa định mở miệng thì nhận ra là Tống Nhất Nguyên, lời đến bên miệng nhất thời không thể thốt ra.
"Đang ốm mà còn đọc sách?" Tống Nhất Nguyên dùng ba ngón tay kẹp lấy cuốn sách trên tay Tỉnh Túc, người hơi tựa vào quầy, vừa cầm cuốn sách lướt nhanh nội dung vừa trêu đùa, "Không tệ không tệ, tấm gương tốt đó."
Tống Nhất Nguyên từ đâu thình lình nhảy ra, nhưng Tỉnh Túc cũng chỉ ngẩn người một đến hai giây, rất nhanh, trên khuôn mặt ưa nhìn bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Cậu ta lạnh lùng lên tiếng: "Thầy đến đây làm gì?"
Tống Nhất Nguyên đóng sách lại, cợt nhả đáp: "Sợ em quên mất trường rồi, đến gọi em về đi học."
Tỉnh Túc nhìn sách trong tay anh ta, không nói.
Bị Tỉnh Túc nhìn chằm chằm một hồi lâu, Tống Nhất Nguyên hết cả vui, bèn trả lại sách cho cậu ta.
Sau đó chống khuỷu tay lên mặt quầy, hỏi thăm: "Nghe nói lúc trước em ở lớp của Tống Giang Hà?"
Nghe đến ba chữ "Tống Giang Hà", biểu tình trên mặt Tỉnh Túc thoáng cái thay đổi.
Càng trở nên lạnh lẽo hơn.
"Đừng có tỏ ra địch ý như thế chứ." Tống Nhất Nguyên lại bày ra cái giọng điệu trêu ghẹo, "Nếu là học sinh của em ấy, thì nên lấy học tập làm trọng, thuận lợi tốt nghiệp. Chuyện xưa đã truyền qua cả trăm năm rồi, hiện tại không nhất thiết phải đào lại."
Giọng nói của Tỉnh Túc lành lạnh: "Bớt lấy thầy ấy ra nói."
Hơi ngừng, lại tiếp tục: "Thầy so với thầy ấy, ngoại trừ cùng họ Tống thì không có điểm nào có thể so sánh."
Biểu tình trên mặt Tống Nhất Nguyên hơi thay đổi, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt đã khôi phục bình tĩnh.
Chỉ là sau khi nhìn lại về phía Tỉnh Túc, trong mắt có thêm biểu tình gì đó khá phức tạp.
Chốc lát sau, Tống Nhất Nguyên gật đầu nói: "Điểm đó thầy thừa nhận, nhưng mà em--"
"Thầy biết cái rắm."
Tỉnh Túc trực tiếp ngắt lời anh ta.
Hoàn toàn cự tuyệt nói chuyện tử tế với Tống Nhất Nguyên, sau khi ném lại một câu này, Tỉnh Túc xoay người, khom lưng nhặt ba lô trên đất lên, lại cầm áo khoác vắt trên ghế, bước nhanh ra khỏi quầy lễ tân.
Cậu ta cũng không quay đầu lại, đi thẳng xuống cầu thang.
Mặc Khuynh dửng dưng xem một màn này, đợi đến khi Tỉnh Túc hoàn toàn khuất dạng mới nghiêng đầu nhìn về phía Tống Nhất Nguyên, nhướng mày: "Tống Giang Hà?"
"Thầy..." Tống Nhất Nguyên hơi dừng lại, giấu đi toàn bộ cảm xúc, sau đó nhẹ như không nói, "Giáo viên của trường mình, trước đây dạy Tỉnh Túc lớp mười."
"Chưa từng nghe qua."
"Bình thường." Tống Nhất Nguyên nở một nụ cười tùy ý, "Trước khi thầy đến thì em ấy đã đi rồi."
"Ồ."
Mặc Khuynh không tiếp tục hỏi, nhưng ánh mắt dừng trên mặt Tống Nhất Nguyên một giây.
Tống Nhất Nguyên vỗ vỗ tay, nói: "Đi thôi."
"Cậu ta thì sao?" Mặc Khuynh đang hỏi Tỉnh Túc.
"Người không có việc gì là được, em ấy đã không muốn đi học thì có đến lớp ngồi cũng vô dụng. Trước cứ xem ngày mai em ấy có đến trường không, nếu không thì lại đến thuyết phục tiếp." Tống Nhất Nguyên bao dung nói.
Sau đó chậm rãi xuống cầu thang, tầm mắt vô tình quét về phía ghế sô pha trong khu đọc sách, phát hiện ở đó đã trống trơn.
Anh ta nghiêng đầu hỏi: "Vị khách lúc trước ngồi ở kia đâu, đi rồi?"
Mặc Khuynh lười biếng đáp: "Đi rồi."
*
Hai người ra khỏi hiệu sách.
Tuyết vẫn còn đang rơi.
Mặc Khuynh bước ra cửa, khóe mắt chợt bắt được thứ gì đó, dừng lại.
Tống Nhất Nguyên bị gió lạnh thổi cho phát run, vội vàng cầm chìa khóa đi về xe, bước được hai bước lại phát hiện Mặc Khuynh đứng tại chỗ không động đậy, nghi hoặc quay đầu: "Ngơ ra đó làm gì?"
Mặc Khuynh nói: "Thầy về trước đi, có chút việc."
"Muộn thế này rồi còn có việc gì nữa?" Tống Nhất Nguyên nghi ngờ thò mặt tới, "Có phải em lại phát hiện ra cái gì không?"
Mặc Khuynh nghiêng mặt tránh đi, mày khẽ nhíu, trong mắt lóe ra uy hiếp: "Có đi không?"
"Đi." Sống lưng Tống Nhất Nguyên lạnh toát, không dây dưa nữa, "Đi đường nhớ cẩn thận, về đến nhà thì báo thầy một tiếng."
"Ừm."
Mặc Khuynh rất giữ mặt mũi cho anh ta đáp một tiếng.
Tống Nhất Nguyên xoa xoa tay, cuối cùng vẫn đè xuống tò mò rời khỏi.
Mặc Khuynh đứng ở cửa một lúc, sau khi xác định xe của Tống Nhất Nguyên đã đi mới chậm rãi xoay người. Cùng lúc, từ cửa hàng bên cạnh có một người đi ra, vóc dáng cao ráo, mặc áo khoác gió, anh tuấn nhã nhặn.
Là Giang Khắc.
Giang Khắc nghiêng đầu nhìn cô, không nói chuyện, vẻ mặt ung dung.
Mặc Khuynh cũng thong thả không vội, hỏi: "Đi đâu?"
"Về nhà."
Sau đó xoay người đi trước.
Mặc Khuynh đuổi theo.
Cô hỏi: "Đang tra gì thế?"
"Cửu tầng chi đài, khởi ư lũy thổ. Đọc nhiều sách, trau dồi kiến thức." Giang Khắc đáp luyên thuyên một cách quang minh đường hoàng, còn hỏi ngược lại: "Cô thì sao?"
(*) Lão Tử nói: “Vi chi ư vị hữu, trị chi ư vị loạn. Hợp bão chi mộc, sinh ư hào mạt; cửu tầng chi đài, khởi ư lũy thổ”. (dịch nghĩa: Ngăn ngừa sự tình từ khi chưa manh nha, trị loạn từ khi chưa thành hình. Cây lớn nhiều người ôm, khởi sinh từ cái mầm nhỏ; đài cao chín tầng khởi từ một sọt đất). Điều này có nghĩa là trước khi sự việc chưa xảy ra cần phải được xử lý; trước khi tai họa chưa phát sinh cần phải được giải quyết. Cây gỗ to được lớn lên từ những chồi non; đài cao chín tầng được chất lên bởi những sọt đất.
Con người đến phút cuối vẫn tất bật vì cuộc sống, lại còn bị thất tình lục dục liên tục làm hao mòn, hình dáng ngày một gầy guộc, tóc ngày một bạc dần, đến khi bệnh nặng thống khổ, thì vái tứ phương tìm thầy tìm thuốc để giữ mạng, có đáng thương không?
Lão Tử nói: Người có tu dưỡng đạo đức thì trong sáng, thì sẽ thuần chân nhu hòa như em bé. Côn trùng độc không cắn người ấy, thú dữ không vồ người ấy, ác điểu không quắp người ấy, xương và gân của cậu ta mềm nhưng rất vững chắc; người ấy có thể hét to, nhưng giọng của cậu ta sẽ không bị khàn, điều đó là do duyên cớ hòa khí của người ấy to lớn sâu dày. Tinh khí và hòa khí là gốc rễ của sinh mệnh, người sáng suốt hiểu được cái gốc rễ này, truy cầu cuộc sống hưởng thụ quá mức chính là tai họa, làm việc theo cảm tính và bị chi phối bởi dục vọng chính là kiên cường đó là điều trái với mềm dẻo, sự vật hình thành rồi thì phải đi đến già nua, nếu không hiểu điều này mà cưỡng cầu sự cường thịnh tráng kiện, nó được gọi là không phù hợp với “Đạo”, không phù hợp với “Đạo” thì sẽ nhanh chóng tiến đến diệt vong.
Người xưa nói thiên địa vĩnh cửu, thiên địa sở dĩ vĩnh cửu là do trời đất vô tư, là do nó không sinh tồn vì bản thân nó. Nếu một người trước hết có thể nghĩ đến người khác, không mưu danh, không cầu lợi, không ham sắc dục, không hám tiền, không chấp vào mùi vị, không tật đố, thì bệnh sao mà sinh ra được? Vì vậy, đạo trời được lấy làm tiêu chuẩn, đạo làm người phải thuận theo đạo trời.
(Trích Y Sơn dạ thoại 04 - Chánh Kiến dịch)
Mặc Khuynh cũng không chớp mắt lấy một cái, trôi chảy đáp: "Giúp người làm niềm vui, mỗi người một trách nhiệm. Khuyên học sinh ở tuổi phản nghịch quay về con đường chính đạo."
"Không tệ, đức trí thể mỹ phát triển toàn diện."
"Anh cũng không tệ, gần đủ tiêu chuẩn thanh niên tiêu biểu rồi."
Hai người anh đến tôi đi, thẳng đến khi đi đến xe. Đợi ngồi vào đến xe, hơi thở trên người Giang Khắc thay đổi, lại trở thành trầm tĩnh vững vàng của ngày thường, trở về hình tượng chỉn chu tỉ mỉ.
Mặc Khuynh day day huyệt thái dương.
Cô nhịn xuống xúc động muốn đạp cho Giang Khắc một cước, giọng nói cứng nhắc hỏi: "Đoán mò một chút, là vì phương thuốc của thần y?"
Giang Khắc tỏ ra cao thâm khó dò: "Không thể nói."
Mặc Khuynh cười một tiếng chế giễu.
Còn không phải chính là lần đi ăn lẩu trước đó bảo hắn tự đi mà tra sao? Đúng là hăng hái thật.
Chẳng qua, nếu trọng điểm của nhiệm vụ mới là phương thuốc...
Đúng là tự tạo nghiệp mà.
***
88: Tuy rất không muốn đăng cái thông báo đáng buồn này nhưng mà sau một tuần day dứt thì Bát vẫn phải quyết định sẽ tạm thời giảm lịch đăng xuống 2 chương/tuần do thời gian này quá bận thật sự không thể xoay xở để tiếp tục lịch đăng cũ nữa hiuhiu..
Bát sẽ cố gắng để không tiếp tục giảm lịch đăng, khi nào công việc bớt bận rộn sẽ lại tăng tần suất, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ và like vote bình luận chia sẻ mỗi chương cho Bát có thêm động lực tiếp tục duy trì. Yêu thương yêu thương <3