Bắc uyển lâm viên hoàng gia nối với Cung Kiến Khang đã được mở rộng nhiều lần, đình đài lầu các, ngói xanh hiên đỏ trong viên, hoa cỏ thấp thoáng xen giữa, điêu lan ngọc thế đếm không hết, phi các lưu đan…tựa như tiên cảnh nhân gian.
Giờ đây ngay cả nơi này cũng không thể thoát khỏi số phận bị tàn phá. Phản quân ùa ào như châu chấu, cướp hết đồ đạc có giá trị bên trong, ngay cả lớp mạ vàng trang trí bên ngoài các cây cột ở hành lang cũng không sót, bị lột toàn bộ, đến cuối cùng chỉ còn trơ lại cây cột trụi lủi. Còn hoa cỏ, chim chóc trong viên đều bị giẫm nát, hoặc bị gãy cổ, gãy cánh, thay phiên bị càn quét, sau khi cướp bóc xong mới bỏ đi.
Một đêm này, canh thứ tư sắp trôi qua, là thời khắc đen tối nhất trước bình minh, Bắc uyển đen nhánh một mảnh, gió lạnh thổi qua góc mái hiên, phát ra tiếng xào xạc.
……
Lối đi bí mật rất hẹp, chỗ rộng nhất chỉ có thể chứa hai người đi cạnh nhau, dài khoảng mười dặm, bắt đầu từ lòng đất của địa điểm ban đầu là chùa Hưng Thiện dẫn vào trong thành.
Đoạn cuối của lối đi bí mật là ở Bắc uyển. Lỗ mở quá nhỏ chỉ có thể cho một người cúi xuống để ra vào, nó cũng được giấu trong một hòn non bộ, được bao phủ bởi những tảng đá kỳ lạ, không một kẽ hở, lại theo thời gian, trên đó phủ đầy rong rêu. Nếu có người không biết, cho dù có dừng lại trước hòn non bộ, họ cũng không thể tìm ra manh mối nào.
Sau khi thăm dò tình huống cả một đêm, đoàn người theo đường cũ nhanh chóng quay lại, triệu tập mọi người đến thương nghị đối sách.
Suy xét đến độ chật hẹp của bí đạo, trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể chứa đại đội binh lính cùng đi qua, mà từ Bắc uyển đi đến hố chôn người tập thể khoảng cách cũng không tính là gần, cộng thêm tính cảnh giác của phản quân trong thành vào thời điểm này, không thể nào sẽ không bị phát hiện trên đường đi.
Người dẫn dắt binh lính vào thành ngoại trừ phải bảo đảm mình phải thoát khỏi bao vây trùng trùng mà quan trọng hơn là, trước khi nhân mã chủ lực đánh vào thành trì phải đi đến hố chôn người và kịp thời giải cứu những con tin có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Mức độ khó khăn của hành trình này như thế nào có thể nghĩ.
Trong trướng đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng lên từng gương mặt.
Những vị tướng lãnh trong quân ngày thường dũng cảm gan dạ giờ phút này lại không ai lên tiếng, trong trướng là một khoảng lặng. Cũng không phải họ sợ sệt không dám đứng ra, mà là lo lắng năng lực của mình không đủ, ngộ nhỡ không thành, hậu quả như thế nào có thể nghĩ.
Mấy ngàn mạng người, không một ai gánh vác nổi.
Cao Dận đang chuẩn bị đề cử mình lại chợt nghe Lý Mục nói:
– Để ta dẫn người vào thành đi.
Cao Dận sửng sốt, vội nói:
– Vẫn nên để ta đi thì hơn. Ta sẽ toàn lực ứng phó, cố gắng hết sức để bảo vệ mạng sống của các con tin.
Lý Mục nói:
– Nếu để huynh chỉ huy cuộc chiến công thành, huynh có nắm chắc không?
Cao Dận trầm tư suy nghĩ:
– Sau khi tường thành Kiến Khang lần đầu tiên được xây dựng, trong nhiều năm đã có nhiều báo cáo cho rằng nền móng yếu, sụp đổ và biến dạng, mặc dù đã được sửa chữa nhiều lần nhưng nếu dùng máy bắn đá ném cự thạch một lượng lớn liên tục tác động, một canh giờ nhất định có hiệu quả.
– Vậy thì chúng ta hãy sắp xếp như thế. Huynh phụ trách công thành bên ngoài, ta dẫn người đi bí đạo vào thành, nội ứng ngoại hợp, cố gắng giảm thương vong tới mức thấp nhất.
Hắn vừa nói xong, trong lều lớn lại rơi vào yên lặng.
Cao Dận nhìn Lý Mục.
Ánh mắt hắn bình tĩnh, giọng điệu vẫn như thường lệ, không hề ngạo mạn chút nào, nhưng khiến người ta cảm thấy một loại bình tĩnh và ẩn chứa sức mạnh như thể Thái Sơn đang đứng trước mặt.
Cao Dận biết rất rõ, rằng nếu chuyện này để hắn đi làm, phần thắng sẽ lớn hơn mình. Nhưng tương ứng, nguy hiểm cũng lớn hơn mình. Mà trong số những người trong hố chôn hắn cứu không lâu trước đó còn từng đối địch với hắn.
Y với Lý Mục nhìn nhau một lát.
Lần đầu tiên trong đời, y thực sự hiểu thế nào là tôn trọng và kính phục.
Y không phản đối nữa, từ trên ghế đứng lên, đi đến trước mặt hắn quỳ một gối xuống đất, hành quân lễ với hắn, cung kính nói:
– Cao Dận lĩnh mệnh, chắc chắn sẽ không phụ gửi gắm của Đại Tư Mã.
Các tướng lĩnh khác trong lều cũng noi theo, tất cả đều quỳ gối phía sau Cao Dận, hy vọng có thể được đi cùng Lý Mục vào thành.
Lý Mục đứng dậy nâng Cao Dận và mọi người đứng lên, cười nói:
– Kẻ nhảy xà dù mạnh cũng giết huống chi là một đám ô hợp này. Một trận chiến này cái ác sẽ bị tiêu diệt đến cùng, nhằm cảnh tỉnh tứ phương và phát huy chính nghĩa.
Mọi người nhiệt huyết sôi trào, tập hợp lại với nhau, sau khi nhận được mệnh lệnh thì chia ra chuẩn bị, bóng dáng mau chóng biến mất ở trong bóng đêm.
Chiến trận sắp nổ ra rồi.
……
Từ sau khi Mộ Dung Thế vào thành giết Vinh Khang thì cũng không bước vào cung Kiến Khang nửa bước, vẫn luôn ở trong doanh trại phụ cận cửa thành.
Nửa đêm đầu mùa đông, trước canh năm, gã tỉnh dậy sau một giấc mơ đen tối, trong lòng chợt nảy sinh một linh cảm xấu gần như bản năng. Dường như bên trong tòa thành này vào giờ phút này đang phát sinh ra nguy hiểm gì đó mà mình không thể biết được.
Gã biết quân đội ngoài thành sớm hay muộn cũng sẽ phát động cường công.
Gã cũng biết rõ, muốn dựa vào đám phản quân ở trong thành này để một lần nữa khởi thế, dẫu cho chỉ để bảo vệ Kiến Khang thôi cũng là nằm mơ giữa ban ngày.
Những phản quân kia bị gã dựa vào khả năng thuyết phục và tiền thật bạc thật mà bằng lòng tạm thời trở thành thủ hạ của gã cũng giống như gã đều có mưu đồ riêng của mình. Giống như một tòa nhà được xây dựng lên từ cát lún, nó sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Thế nhưng gã không thèm để ý. Những người đó cuối cùng rồi cũng sẽ chết, họ chỉ có thể tự trách bản thân đã bị h@m muốn lợi ích điều khiển.
Lúc một mình gã tiến vào tòa thành này, gã đã không nghĩ tới tương lai nữa.
Gã là một người không có tương lai.
Điều gã muốn chỉ có một chuyện, đó là chờ Lý Mục đến.
Mục đích hàng đầu của Lý Mục chính là giải cứu con tin. Mà gã đã thiết lập trạm kiểm soát rất mạnh ở cửa thành, trọng binh đầy đủ. Chỉ cần Lý Mục công thành, toàn bộ con tin sẽ bị chôn sống. Những người đó ngoại trừ là quan lớn sĩ tộc Nam Triều thì còn có rất nhiều hàng tốt.
Gã muốn cho Lý Mục cũng nếm trải cảm giác bất lực thất bại này rốt cuộc là tư vị như thế nào.
Hai mắt Mộ Dung Thế trở nên sung huyết đỏ ngầu do sự mệt mỏi và phấn khích trong những ngày qua. Gã đang muốn đi ra ngoài doanh trướng lại nghe phương hướng đầu tường thành phía xa có âm thanh ồn ào náo động.
Tim gã nhảy dựng lên, lập tức xông ra ngoài, thấy phương hướng đó có ánh lửa nổi lên, ở nơi xa đó trắng mờ, dưới tia nắng ban mai chói mắt vô cùng.
Một tướng lĩnh bộ cũ của Vinh Khang đang cưỡi ngựa đi đến, tới gần rồi mặt mày hưng phấn nói với gã, binh lính Nam Triều bên ngoài thành vừa rồi đột nhiên tới gần, ý đồ muốn nhân lúc trời còn chưa sáng mà tấn công thành bất ngờ, lại không ngờ trong thành đã có sự chuẩn bị từ sớm, dưới sự áp chế của dầu hỏa và mũi tên trận mà đối phương phải im tiếng từ bỏ tấn công thành mà lại lui về.
– Bệ hạ quả nhiên thần cơ diệu toán, đã đoán được người Nam Triều sẽ đánh lén. Lý Mục kia cũng chỉ có như thế mà thôi. Xin bệ hạ yên tâm, tôi đã mang theo các huynh đệ bày xong thiên la địa võng, chỉ cần Lý Mục dám vào thành thì sẽ để hắn có đi mà không có về…
Người kia không ngừng lải nhải bên tai Mộ Dung Thế. Nhưng điềm báo xấu ở trong lòng Mộ Dung Thế càng trở nên mãnh liệt hơn.
Gã quay đầu nhìn chằm chằm về phương hướng hố chôn kia, trong lúc đang chần chừ, đột nhiên ở hướng hoàng cung Bắc thành lại thoáng nổi lên âm thanh chém giết. Như có như không, nhưng bởi vì toàn thành đều là im lặng chết chóc cho nên âm thanh vẫn nghe thấy rất rõ.
Sắc mặt của gã hơi đổi.
Thuộc cấp của Vinh Khang kia cũng nghe thấy, sửng sốt, sau đó giận giữ mắng lên:
– Một lũ không làm được trò chống gì. Cũng không xem giờ là khi nào, chỉ biết lo tranh cướp nhau. Làm hỏng đại sự, ông đây chém đầu bọn chúng.
Hắn lạnh giọng gọi một phó thủ đến, ra lệnh dẫn người qua đó xem xét đã xảy ra chuyện gì, và bắt giữ tất cả những người lính dám rời bỏ vị trí và gây chiến với nhau vào lúc này.
Mấy ngày nay trong thành thường xuyên xảy ra chuyện binh lính đánh nhau theo nhóm, thậm chí giết nhau vì phân chia chiến lợi phẩm không đồng đều, ồn ào chắc chắn là do chuyện này.
Phó thủ đang muốn lĩnh mệnh đi lại nghe Mộ Dung Thế đột nhiên quát:
– Ngươi đích thân đi đi, điều thêm nhân thủ, nếu có chuyện gì lập tức tử thủ cho ta.
Người nọ chần chừ:
– Bệ hạ, chắc chỉ là binh lính ẩu đả nhau thôi. Bên kia cũng đủ nhân thủ rồi, lại điều đi nơi đó nữa sợ là phân tán quân lực, làm hỏng kế hoạch ban đầu…
– Hãy làm như ta nói!
Mộ Dung Thế gầm lên.
Người nọ giật mình kịp phản ứng, trong lòng thầm chửi người Tiên Bi này quá âm trầm khó hầu hạ, nếu không phải sợ gã đã từng là hoàng đế Bắc Yến, trông cậy vào gã bày mưu tính kế diệt trừ tâm phúc đại họa Lý Mục, về sau chiếm cứ vùng đất màu mỡ Nam Triều này, mình cần gì phải nghe người Tiên Bi này điều khiển.
Hắn trong lòng thì chửi nhưng hành động không dám chậm trễ, vội gọi người điều binh chạy đi.
Mộ Dung Thế đã đoạt một con chiến mã phóng về hướng có âm thanh ồn ào kia, mới đi được nửa đường bắt gặp mấy binh lính đang kinh hoàng chạy về bên này, miệng hô to:
– Bệ hạ, không xong rồi, Bắc uyển đột nhiên nhảy ra một đội quân người Nam Triều, đang xông về hướng hố chôn tập thể kia, chúng tôi không ngăn được…
Trong tiếng hô của họ lộ rõ vẻ kinh sợ.
“Oành” một tiếng, toàn bộ máu trong cơ thể Mộ Dung Thế vào một khắc này như là xông lên tận não.
Gã khựng lại, đột ngột rút kiếm ra đâm chết một binh lính chạy trước mặt, sau đó quay đầu ngựa phi nước đại về phía hố chôn.
……
Bình minh ló dạng ở phía đông, bầu trời trở nên trắng xóa. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, Lý Mục cùng đội ngũ theo sau từ dưới lòng đất thuận lợi xuyên qua Bắc uyển hoang tàn không một bóng người.
Nhưng vừa đi ra không lâu, lúc mà chạy tới hố chôn liền bị trạm gác mà Mộ Dung Thế an bài ở toàn thành phát hiện, dẫn binh lính tới ngăn cản.
Không có bất luận lời dư thừa gì, Lý Mục kéo tấm bảo vệ mặt liên kết với mũ chiến xuống mang theo mấy trăm tướng sĩ toàn bộ mặc áo giáp, một tay cầm thuẫn một tay cầm đao xông về phía đối thủ đối diện đầu tiên lao tới, vung đao lên.
Ở trong tia nắng ban mai mờ ảo, lưỡi đao vẽ ra một đường cầu vồng lạnh lẽo chói mắt, nhanh như tia chớp.
Đối phương thậm chí còn không kịp nâng đao lên đầu đã bị chặt đứt.
Một dòng máu mặn và nóng đột nhiên bắn lên không trung, bắn lên mặt nạ của Lý Mục.
Cuộc đồ sát bắt đầu một cách lạnh lùng và tàn khốc như vậy.
Cửa bí đạo ở Bắc uyển đã bị phát hiện và nhanh chóng bị phong kín.
Mà ở nơi này, đối diện Lý Mục, ban đầu có mấy chục người, sau đó là hàng trăm, rồi hàng nghìn người. Càng ngày càng nhiều phản quân đến sau khi biết tin, dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh, họ muốn tiêu diệt đội quân dưới nền đất đã bị cắt đứt đường lui đang trên đường đi đến hố chôn này.
Nhưng đội quân hình tam giác bao gồm mấy trăm người này đang tiến về phía trước một cách nhanh chóng. Mà người đi đầu ở vị trí mũi nhọn tam giác kia phản quân không nhìn thấy mặt của hắn ẩn sau mặt nạ, lại càng không biết đây là ai.
Đồng tử của họ chỉ nhìn thấy một thanh đao sắc giống như chém mở cuộn sóng, một thuẫn một đao một bước một người. Đi qua chỗ nào nơi đó chân tay gãy tứ tung, máu bắn như mưa, làm cho binh lính phản quân được lệnh tới đây bao vây tiêu diệt sợ hãi trước uy lực sát thương đáng sợ dường như không thể nào ngăn cản được của người này, không dám chính diện tới gần, mặc hắn lao về phía trước, đồng loạt lui về phía sau.
– Lý Mục tướng quân đến đây!
– Kẻ nào cản đường, giết không tha.
Đúng lúc này, phía sau hắn, mấy trăm tướng sĩ đồng thời phát ra tiếng rống giận, thanh âm chấn động màng nhĩ, chấn động lòng người.
Bầu không khí dường như đọng lại.
– Là Lý Muc! Lý Mục tới rồi!
Bên trong phản quân bắt đầu có tiếng la hét hỗn loạn vang lên. Binh lính dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn võ sĩ giáp trụ trước mặt đang đánh về phía mình.
Hắn chính là Lý Mục người Nam Triều ở trong lời đồn.
Thời điểm hắn vẫn là một võ quan vô danh chưa được ai biết đến, hắn đã sáng tạo ra thần thoại dùng mấy ngàn người đánh bại mười vạn binh mã Lương Châu, do đó mở ra một thời đại truyền thuyết về chiến thần Nam Triều.
Hắn dựa vào thân phận binh lính thấp kém, cưới con gái Cao thị cao quý nhất trong triều đại phương Nam có thứ bậc nghiêm ngặt và bị chia cắt này, thu phục Trường An, còn làm được chức quan Đại Tư Mã, quyền khuynh triều dã, danh chấn thiên hạ.
Hết vị hoàng đế này đến vị hoàng đế khác đều đã chết dưới đường đao của hắn trên con đường hắn Bắc phạt.
Hắn cũng từng chỉ trong một đêm mà công phá Kháng Long quan tuyệt địa hiểm yếu trong truyền thuyết, lấy lực bản thân của mình ngăn cơn sóng dữ, khiến cho lũ lụt phải thay đổi tuyến đường, khiến cho muôn vàn người may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Tên tuổi của hắn không ai không biết, không người không hiểu.
Và hôm nay vào lúc này, hắn lại dùng phương thức như thế xuất hiện ở nơi này.
Phải đến thời điểm này, những phản quân này mới chân chính cảm nhận được uy hiếp tử vong đang đến.
Khi mà Lý Mục một lần nữa vung đao lên chém xuống cánh tay của một đồng bọn của họ, máu tươi bắn lên tung tóe kia, tiếng r3n rỉ đau đớn sợ hãi kia, trong nháy mắt nỗi sợ hãi dường như trong phút chốc được khuếch đại đến cực điểm, tràn ngập mọi ngóc ngách, khiến bọn họ không tự chủ được không dám đối địch trực diện với hắn, đồng loạt quay đầu lại bỏ chạy.
– Bắn tên!
Tại ngã tư đường phía trước, một nhóm binh lính đã cưỡi ngựa đến và nhanh chóng giương cung tên.
Mũi tên như mưa mà đến.
Những phản quân quay người bỏ chạy kia còn chưa kịp chạy đi đã bị trúng tên, tựa như từng đợt lúa mạch bị thu hoạch nhanh chóng mà ngã xuống dưới mũi tên nhọn, thi thể chồng chất, người bị thương thì kêu la thảm thiết, hết đợt này đến đợt khác.
Lý Mục ra lệnh một tiếng, một hàng tướng sĩ phía sau nhanh chóng đuổi kịp, họ xếp hàng cạnh hắn, cầm tấm khiên vững chắc trên tay trước mặt, tạo thành một bức tường chắn.
Cùng lúc đó, các binh sĩ phía sau cũng nhanh chóng chuyển từ trận hình tam giác thành nâng thuẫn hộ đỉnh, tiếp tục chạy về phía trước.
Nhìn thấy mũi tên trận không phát huy được uy lực như mong muốn, lại thấy đối phương mạo hiểm mưa tên lao nhanh về phía bên mình, phản quân dần dần kinh hoảng bắt đầu không nghe mệnh lệnh nữa, mặc cho tướng lĩnh phía sau gào thét mà lui về phía sau.
Lý Mục mang theo tướng sĩ chống lại trận hình mũi tên của đối phương, hai bên càng ngày càng gần, cuối cùng mũi tên trận đã hoàn toàn mất đi uy lực.
Tướng lĩnh phản quân ngồi trên lưng ngựa kia rút đao ra, lúc ra lệnh thủ hạ triển khai chiến đấu giáp lá cà, giữa hàng đối diện một người đột nhiên ném tấm chắn trong tay đến. Tấm chắn kia mang theo lực ném xoay tròn trong không trung, phát ra âm thanh vun vút lao về phía tướng lĩnh Vinh Khang đang ra lệnh kia. Lúc gã phát giác ra thì đã không kịp trốn tránh.
“Phập” một tiếng nặng nề, trọng thuẫn nặng trịch đập mạnh vào ngực gã, khiến cho xương sườn đồng thời bị gãy ngay tại chỗ. Gã kêu lên thảm thiết, miệng phun máu tươi, bị lực còn lại của tấm chắn từ trên lưng ngựa ngã xuống đất.
Gần như là cùng lúc đó, bóng dáng kia đã nhảy ra tung mình lên lưng ngựa, quay đầu ngựa lại phóng như bay về hướng hố chôn.
Tướng sĩ phía sau hắn cũng noi theo lao vào trong trận doanh phản quân còn đang ngây ra như phỗng đã không còn ý chí chiến đấu, đoạt ngựa, đuổi theo bóng dáng phía trước.
Nắng sớm mờ mờ, bên trên hố chôn đang trình diễn một cảnh tượng địa ngục nhân gian.
Bên ngoài thành, dưới sự bắn phá liên tục của hơn chục máy bắn đá khổng lồ xếp thành hàng, có thể phóng ra những tảng đá nặng gần ngàn cân, phần yếu nhất của tường thành Kiến Khang đột nhiên sụp đổ, gạch bùn bay tứ tung, tường thành đã bị phá hủy, một cái hố lớn rộng bằng cổng thành được mở ra.
Đại quân như thủy triều nhảy vào bắt đầu chiến tay đôi với phản quân.
Mà ở trong hố chôn này, quân phản loạn đang trấn giữ cũng không biết tường thành đã bị phá, huống chi là một quân đoàn từ dưới đất chui ra, cắt mở đường máu trong nháy mắt đang tiến tới. Bọn chúng mang vàng, bạc và đồ trang sức quanh eo, mơ những giấc mơ ngọt ngào và chôn người dưới hố với số lượng lớn theo kế hoạch ban đầu.
Sau khi bị chôn trong đất nhiều ngày, rất nhiều người đã bất tỉnh, những người còn lại dường như đang hấp hối sắp chết. Lúc này, biết rằng ngày chết đã thực sự đến, bị thúc đẩy bởi khát vọng sống sót, dường như đã tỉnh lại lần nữa. Nhưng sự thức tỉnh này chỉ có nghĩa là cơn đau dữ dội và rõ ràng hơn. Tất cả những gì họ có thể làm là khóc lóc và gào thét trong vô vọng.
Khi mà Lý Mục phóng tới hố chôn, phần lớn mọi người đã bị đất vùi tới ngực và cổ, có người chỉ còn mũi và mắt, miệng đầy đất, không thể nói được, còn có người đã bị vùi đến tận đầu, chỉ còn hai cánh tay giơ lên vẫn vươn ra khỏi mặt đất, bắt lấy trong vô vọng, như là cầu xin ông trời cho một con đường sống cuối cùng.
Phía trên hố chôn tràn ngập vô tận tiếng kêu la tiếng khóc lóc và chửi bới của một số người, tình trạng thảm khốc giống như địa ngục trần gian
– Chôn hết toàn bộ…
Tướng lĩnh phụ trách nơi này thấy bên cạnh một hàng tốt Nam Triều đã bị chôn hẳn xuống dưới, đôi tay còn giơ lên mặt đất vùng vẫy thì phá lên cười điên cuồng, tiến lên dẫm chân xuống, lại không ngờ cổ chân bị cái tay kia túm chặt.
Như thể mọi oán hận, tức giận trước khi chết đều ngưng tụ lại, sức mạnh của bàn tay đó mạnh mẽ lạ thường, nắm chặt lại.
Tướng lĩnh kia muốn tránh thoát cũng không được, thẹn quá hóa giận rút đao ra muốn chặt đứt đoạn tay kia.
Đúng vào lúc này, một mũi tên mang theo tiếng rít u u xé gió trong không trung. bắn vào đầu gã, cắm sâu vào trong. Đầu nhọn hình tam giác bằng sắt đặc xoay tròn tốc độ cao, không nghiêng không lệch c ắm vào chính giữa cái đầu hơi cúi xuống của gã.
Giống như vỏ trứng bị đập nát.
“Bụp” một tiếng, màng nhĩ của gã dường như nghe được tiếng nứt vỡ của đầu mình, lúc óc bắn tung tóe phát ra tiếng vang kỳ dị phóng đại vô hạn.
Khoảnh khắc trước khi gã nhận ra mình đã chết, hơn phân nửa sọ não của gã giống như một tổ ong bị mũi tên sắc nhọn có sức mạnh khủng khiếp bắn nát và rơi xuống.
Một con ngựa phóng như bay chớp mắt tới gần.
Quân lính phản quân bên cạnh đó đang gấp gáp lấp hố nhìn thấy một màn này tưởng chừng như chỉ trong nháy mắt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một người mang mặt nạ chiến giáp nhuộm máu từ trên lưng ngựa phi thân xuống, nhanh chóng đào đôi tay còn lại kia lên, diện mạo binh lính Nam Triều dưới hố còn chưa kịp tắt thở được kéo lên khỏi hố đất.
– Giết hắn…
Một đầu lĩnh khác đuổi tới hô to.
Đám phản quân bấy giờ mới kịp phản ứng, đồng loạt rút vũ khí ra xông đến.
– Cửa thành đã bị phá, đại quân Nam Triều ta sắp đến rồi. Ngày chết của dám phản tặc các ngươi đến rồi…
Trong tiếng vó ngựa rầm rầm, từng tiếng hò hét từ phía sau truyền tới.
Binh lính phản quân quay đầu lại.
Sau lưng bụi vàng tràn ngập che phủ tầm mắt, cũng không biết có bao nhiêu binh lính Nam Triều trông giống như người mặc giáp này đang phi nước đại về phía này.
Lý Mục nhấc mặt nạ sắt phủ trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt.
Cả người hắn dính đầy máu, khuôn mặt lại không nhiễm một hạt bụi, thần sắc uy nghiêm, ánh mắt sắc bén.
– Đại Tư Mã!
– Đại Tư Mã tới rồi!
– Chúng ta được cứu rồi ——
Binh lính Nam Triều được hắn cứu ra đầu tiên kia chậm chạp mở mắt ra, đang há miệng cố sức mà thở, lúc ngửa đầu lên thì nhận ra hắn. Trong cơn hưng phấn, gã không biết sức mạnh từ đâu đến, liên tiếp phát ra ba tiếng hô to.
Hô xong, nước mắt đã tuôn trào, khóc không thành tiếng.
– Đại Tư mã, cứu tôi với…
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, tiếng hô mừng rỡ và hỗn loạn lại lần nữa tràn ngập ở mỗi một góc trong hố chôn này.
Hết chương 165