Đất tổ của người Kinh Khẩu phần lớn là người phương Bắc, nên phong tục đón dâu thành hôn vẫn lưu giữ thói quen phương Bắc xưa.
Lý Mục nghênh đón huynh trưởng của tân nương cùng lễ quan đưa tân nương tới, tân nương tạm thời vẫn còn đang tạm thời nghỉ ngơi ở trên thuyền.
Khi giờ lành tới, một phụ nhân mang theo bảy tám người mặt mày tươi cười đi lên trên thuyền, nghênh đón Lạc Thần lên bờ.
Phụ nhân này tuổi tầm 27-28, dung mạo tú lệ đoan trang, tươi cười thân thiết, tự xưng Thẩm thị, là tiện nội của Tưởng Thao huynh trưởng kết nghĩa của Lý Mục, Lý Mục gọi chị ta là a tẩu.
Lý gia lúc trước gặp biến cố, trong nhà hiện giờ chỉ còn người mẹ già Lư thị. Chiếu theo phong tục, tân nương từ xa gả đến, tới nơi này rồi cần phải được người phụ nữ lớn tuổi thuộc nhà tân lang đón về. Thẩm thị dĩ nhiên là xung phong nhận việc này, mang theo mấy vị láng giếng bình thường có qua lại nhiệt tình thân thiết với Lý gia cùng nhau đi đón.
Sau khi nhóm phụ nhân cùng đi lên thuyền, nhìn thấy tân nương ở trên thuyền bề ngoài thoạt nhìn cũng chỉ hơi lớn một chút mà thôi, trong khoang thuyền lại trang trí cực kỳ xa hoa, không chỉ sàn nhà dưới chân họ được bao phủ bởi những tấm địa y bằng gấm tinh xảo, mà ngay cả vú già hầu hạ cũng ăn mặc đẹp đẽ, người nào cũng có khí phái phong độ, bất giác trở nên e dè kiêng kị, sau khi lên thuyền thì không dám nói chuyện bừa bãi, nhất cử nhất động đều làm theo Thẩm thị.
Thẩm thị coi như cũng là người từng trải, vừa lên thuyền cũng không lộ vẻ sợ hãi chút nào, mặt mang nụ cười tươi chào hỏi A Cúc đi đường vất vả, hàn huyên xong hỏi tân nương đã nghỉ ngơi tốt chưa, nếu chuẩn bị ổn thỏa rồi thì có thể đón nàng lên trên bờ.
Tiểu nương tử từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng, dùng cẩm y ngọc thực nuôi lớn, được trưởng công chúa cùng với Cao tướng công coi như minh châu trong tay, thế nhưng hiện giờ lại bị ép gả đến địa phương như này, gả cho một võ tướng thứ tộc dù là tên cũng chưa từng nghe nói tới, trưởng công chúa phẫn nộ bao nhiêu A Cúc có thể tưởng tượng ra được.
Ở trước mặt Lạc Thần cùng hạ nhân, bà tuy đã hết mức khắc chế cảm xúc của mình nhưng đối mặt với Thẩm thị tới đón dâu lại không cho ra sắc mặt tốt, chỉ cười nhạt, bảo Thẩm thị chờ một chút.
Ma ma đi cùng tân nương nhà Cao gia địa vị hiển nhiên không thấp. Mấy phụ nhân đồng hành đi đón dâu cảm nhận được thái độ khách sáo mà xa cách của bà thì càng e dè câu nệ, đứng ở trong khoang thuyền chẳng những không nói những câu chúc mừng vui vẻ đã chuẩn bị từ ban đầu mà cử động cũng không dám động, chỉ sợ có điều gì không hay sẽ càng khiến cho đối phương thêm xem thường mình.
Thẩm thị vẫn cười tươi như cũ, gật đầu:
– Làm phiền ma ma rồi. Tân nương đi đường vất vả, nếu còn mệt mỏi thì chúng tôi chờ thêm chút nữa cũng được ạ.
A Cúc đi vào trong khoang.
Lạc Thần đã thay quần áo trang điểm xong, từ đầu đến chân cũng bị che bằng tấm mạng, đang đứng ở đó.
Bên ngoài tiếng người đón dâu nói chuyện với A Cúc truyền vào trong tai nàng. Cách một tầng lụa màu tím, nàng nhìn A Cúc.
A Cúc đứng trước mặt nàng, chăm chú nhìn nàng một lát, chìa tay với nàng, nhẹ giọng nói:
– Đi nào.
Lạc Thần lấy lại bình tĩnh, đi theo A Cúc ra khỏi nội khoang, trong cái nhìn chăm chú của mấy phụ nhân cùng với Thẩm thị đi ra cửa khoang, đi vào boong tàu phía trên.
Trời gần hoàng hôn, ánh tà dương dát một lớp ánh vàng xuống mặt sông và những con thuyền trên sông.
Mặc dù mãi không thấy tân nương Cao thị đi ra khỏi khoang để lên trên bờ, nhưng người trên bến tàu không những ít đi mà ngược lại càng ngày càng nhiều.
– Ra rồi ra rồi. Đón ra rồi!
Có người hô to, trên bờ lập tức huyên náo xôn xao.
Cửa khoang thuyền lớn chở tân nương mở ra, dưới sự dẫn đường của một đám vú già ăn mặc sang trọng, một bóng dáng thon thả xuất hiện phía trên boong tàu được ánh hoàng hôn trải lên vàng óng.
Toàn thân nàng từ đầu đến chân đều bị một tầng lụa mỏng màu tím che lấy, không thấy rõ khuôn mặt như thế nào.
Một làn gió đêm thổi qua, làm tấm lụa mỏng kia lay động nhẹ, nhưng chỉ nhìn thấy tà váy của nàng lay động, dáng người giống như tiên nữ.
Chỉ thế thôi, vậy là đã đủ rồi.
Từ giây phút nàng xuất hiện ở đầu thuyền, tất cả mọi người dường như cảm giác được tân nương Cao thị là một người cực kỳ xinh đẹp, cao quý, và kiểu dè dặt dường như được sinh ra đã sẵn có.
Loại vẻ đẹp cao sang này hoàn toàn trái ngược với phong cách thô kệch quê mùa dũng mãnh của trấn Kinh Khẩu. Chung quanh lập tức yên tĩnh.
Vẻ tươi cười trên mặt mọi người biến mất, cũng không có người nào dám nói chuyện.
Trước đó, nơi này còn ồn ào huyên náo, người nào cũng hứng khởi mà chờ được xem tân nương, nhưng khi Lạc Thần đi lên trên bờ rồi thì lại không nghe được chút tạp âm nào, ngay cả tiếng ho cũng không có.
Lạc Thần thậm chí có thể nghe thấy âm thanh sột soạt nhẹ của vải cọ xát vào nhau cùng với nhịp bước phát ra từ chỗ mấy chục vú già do mẫu thân phái đi theo mình.
Nàng cứ như vậy bước lên trên bờ, trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, nàng bước lên tấm thảm trải sẵn phía trước, đi về phía một chiếc xe trâu dừng ở trên bờ.
– Tân nương tử! Tân nương tử!
Một đứa bé trai ra sức chen qua cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám đông vui vẻ chạy đến trước mặt Lạc Thần, chỉ vào nàng, ngửa mặt lên và cười hét lên.
Mới hét được hai tiếng thì đã bị mẹ ở phía sau túm về, “đét” một tiếng rất vang, cái mông bị đánh rất mạnh.
Cậu nhóc bị đánh đau òa lên khóc to, tiếng khóc đầy sự ấm ức và khó hiểu.
Lạc Thần dừng lại, quay lại nhìn qua đó.
A Cúc lạnh nhạt đánh ánh mắt về phía một vú già. Vú già hiểu ý, lấy một túi kẹo đậu phộng hoa quế được gói trong túi lụa từ hộp đồ ăn ở chỗ thị nữ mỉm cười đưa cho cậu bé kia.
Cậu nhóc ôm chặt túi kẹo vào lòng, cười lên sung sướng. Người mẹ lại lộ vẻ lo lắng xen lẫn vui mừng, cầm chặt tay con mình cúi mình cảm ơn liên tục.
Lạc Thần đi lên chiếc xe trâu sang trọng kia, vú già thị nữ đồng hành cũng phân chia nhau lên xe, được sự dẫn đường của Thẩm thị đi về hướng Lý gia gần miếu Thành Hoàng phía đông trấn.
Xe trâu chở nàng dần dần đi xa, những người phía sau mới xúm lại nối đuôi nhau tiếp tục xem náo nhiệt. Nhưng mà họ không dám đến quá gần, giữ một khoảng cách, nói chuyện bàn tán sôi nổi.
Có người kinh ngạc trước sự cao quý và phong thái của con gái Cao thị, có người bắt đầu lo lắng cho Lý Mục, nếu hắn cưới một cô gái như thế về nhà, tương lai sợ là chẳng dám động vào, hơn nữa còn phải cung phụng như tiên cô đúng không?
– Ngươi tưởng Lý lang quân là dưa bở giống như ngươi hay sao? Phụ nữ mà, một khi cưới vào nhà rồi bất kể cô ta có là tiên nữ cửu thiên thế nào thì chẳng phải cũng giống nhau thôi đúng không? Lý lang quân dám cưới thì cũng dám động. Nhìn đi, chẳng lâu nữa đâu sẽ có con nhà Lý gia chạy khắp nơi cho mà xem.
Con gái Cao thị đã đi xa rồi, bắt đầu có người dùng phương ngữ bản địa Quan Trung Hán của phương bắc cũ để bàn tán. Câu nói tiếng lóng th ô tục này mang hàm ý tưởng tượng và đầy khiêu khích đến “phong độ sức mạnh” của đàn ông, lập tức khơi dậy thiện cảm của nam giới, nhưng lại khiến một số phụ nữ sắc sảo không hài lòng, vì thế tiếng mắng vốn tiếng cười nhạo khắp nơi, bầu không khí vừa nãy căng thẳng vì sự xuất hiện của con gái Cao thị ngay lập tức sôi nổi trở lại.
Cuộc sống chính là như vậy. Chỉ cần không có binh hung cùng chiến loạn, thì dù khó khăn đến đâu bạn vẫn có thể vui vẻ và sống một cuộc sống tốt đẹp.
Lạc Thần không nghe được thấy những cuộc thảo luận của những người phía sau và cũng không quan tâm đ ến nó.
Nàng ngồi trong chiếc xe lắc lư, nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài xe qua khe hở trên tấm rèm.
Nói hoàn toàn xa lạ, nhưng lại không giống như xa lạ.
Lạc Thần nhớ rõ khi còn nhỏ, có một lần đi theo đường tỷ đi Quảng Lăng Dương Châu, lúc ấy chính là đi thuyền qua sông đi ngang qua Kinh Khẩu này. Chẳng qua khi đó nàng mới có bảy tám tuổi mà thôi, nhưng lúc đi ngang qua, ấn tượng Kinh Khẩu để lại cho nàng chính là vừa nghèo nàn vừa hỗn loạn, đầy rẫy kẻ ác, nàng rất không thích chút nào.
Và rất nhiều năm đã trôi qua, ngay cả ấn tượng ban đầu để lại giờ cũng mờ nhạt.
Đời người thật là khúc khuỷu.
Năm đó nàng còn là một cô bé, thời điểm đi ngang qua địa phương này, làm sao có thể tưởng tượng được nhiều năm sau nàng sẽ lại lấy thân phận tân nương đi vào nơi này, đối mặt với người đàn ông xa lạ, về sau nàng phải gọi là “phu quân”.
A Cúc vẫn luôn ở bên nàng dường như cảm nhận được nỗi lòng của nàng, khẽ đưa tay ra, nắm lấy tay nàng giấu dưới ống tay áo thêu hoa văn xinh đẹp.
– Tiểu nương tử đừng lo lắng. Trưởng công chúa nói, giờ có thể gả thì sau này cũng có thể ly hôn.
A Cúc có vẻ do dự, sau đó ghé sát đến thì thầm.
Lạc Thần nhìn A Cúc, thấy bà mỉm cười nhìn mình.
Như là để chứng minh sự tồn tại của hy vọng này, bà siết chặt tay nàng rồi buông ra, quay người lấy khăn trùm đầu nhẹ nhàng trùm lên đầu nàng với sự yêu thương vô hạn.
– Tới rồi. Tiểu nương tử đừng sợ. Có A Cúc ở đây rồi.
Thế giới trước mắt của Lạc Thần bị một mảnh lụa mỏng kia ngăn cách.
Xe từ từ dừng lại.
Chung quanh tiếng trâu ngựa hí vang, tiếng huyên náo ầm ĩ, có vẻ như khách khứa rất đông.
Lạc Thần được người ta đỡ xuống xe, tiếp tục bước lên thảm trải, bước qua bậu cửa đi vào cổng lớn, lại bước qua cánh cửa thùy hoa đi qua đình viện chính là hỷ đường.
Trong số những giọng nói của những người xung quanh, nàng nghe được tiếng nói chuyện của đường huynh Cao Dận cùng Phùng Vệ phụng chỉ đảm nhiệm lễ quan.
Theo tiếng hô của lễ quan, theo sự hướng dẫn của người bên cạnh, nàng hành lễ bái với người không nhìn thấy ở đối diện.
Nàng lạy trước, đứng dậy sau
Người đàn ông kia lạy sau, đứng dậy trước.
Lễ tiết như thế. Dù cho nàng địa vị cao quý, nhưng một khi gả người địa vị thấp cũng chỉ có thể như thế.
Tôn ti phu thê, dường như cũng theo lẽ tự nhiên như thế.
Chỉ có thể đáp lạy nhau như thế thì lễ mới coi như hoàn thành.
Mà bắt đầu từ giờ khắc này, nàng chính thức trở thành người phụ nữ của Lý gia, thê tử của Lý Mục.
Trong lòng Lạc Thần không buồn không vui, bị người khác dẫn dắt làm theo một cách máy móc, cuối cùng đã hoàn thành nghi thức hôn lễ, tiếp tục đi vào phòng cưới trong những tiếng ồn ào.
Vốn là còn có phong tục náo loạn trêu chọc tân nương tân lang, nhưng có lẽ là con gái Cao thị quá đặc biệt, không người nào dám vào phòng cưới để trêu chọc, Lạc Thần vừa đi vào, vú già A Cúc lập tức phân phát rất nhiều kẹo và quà cưới cho những đứa trẻ hàng xóm đến. Chẳng mấy chốc, mọi người rời đi, xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Lạc Thần gỡ khăn lụa che mặt xuống, để sang một bên.
Bước này, lẽ ra phải đợi tân lang tiến vào, do tân lang mở ra.
A Cúc thấy nàng tự gỡ xuống thì chần chừ nhưng cũng không nói gì, chỉ bước lên hỏi nhỏ nàng có cần ăn gì không.
Lạc Thần lắc đầu.
Nàng không muốn ăn, cũng ăn không vào, chỉ quan sát căn phòng mình ở.
Trong phòng đốt nến đỏ chiếu sáng xung quanh rực rỡ, tường sơn mới, sàn nhà bằng phẳng khô ráo, giường, bàn dài, bình phong đều là đồ mới, nhìn ra được, ngay cả cửa sổ hẳn là cũng vừa thay mới không lâu.
Đồ vật dễ thấy nhất trong phòng đương nhiên là chiếc giường.
Chiếc giường đó kiểu dáng không phải loại tinh xảo và tỉ mỉ như Lạc Thần quen thuộc, mà là kiểu dáng truyền thống của người dân phương Bắc, rắn chắc và rộng rãi, một chiếc giường có thể ngủ cả trăm năm. Đỉnh giường treo một tấm màn, cửa màn được vén sang hai bên trái phải, lộ ra chiếc chăn bông mới tinh đắp bên trong, trên đầu giường có một chiếc gối dài thêu uyên ương đùa nước.
A Cúc đã nhìn thấy căn nhà của Lý gia, là tòa viện tử tam tiến tứ hợp, với người bình thường thì nó tự nhiên rộng rãi, nhưng đối với Lạc Thần…
A Cúc thấp giọng nói:
– Tiểu nương tử, nếu cháu ở nơi này không quen, qua hai ngày nữa chúng ta dọn đến trong viên của mình đi.
Tiêu Vĩnh Gia đã dùng danh nghĩa lấy của hồi môn mà mua một trang viên cho con gái ở ngay gần Kinh Khẩu.
Lạc Thần cảm thấy khá mệt, ngồi yên tại chỗ, không nói tiếng nào.
A Cúc thấy trên mặt nàng lộ vẻ mệt mỏi bèn gỡ vài món trang sức nặng trên tóc nàng xuống, cởi áo ngoài ra, đỡ nàng nằm xuống, ôn hòa nói:
– Bên ngoài khách khứa nhiều, Lý Lang quân chắc muộn mới vào. Nếu cháu mệt thì cứ nằm nghỉ ngơi trước đi.
Lạc Thần nghiêng người nằm xuống giường, cả người cuộn tròn lại, nhìn A Cúc cùng mấy thị nữ Quỳnh Thụ Anh Đào nhẹ nhàng đi ra ngoài, nhìn chằm chằm cốc nến đỏ một lúc rồi mới từ từ nhắm mắt lại.
Hết chương 25