Trong kế hoạch ban đầu của Hầu Kiên, sau khi công phá thành trì xong thì sẽ nhân hỗn loạn mà gi3t chết Hầu Ly, rồi lại trở về bẩm báo lại với phụ thân rằng Lý Mục đã không tuân thủ ước định. Dù cho phụ thân có nghi ngờ nhưng huynh trưởng đã chết, sau lưng mình còn có mẫu thị cùng với người Tiên Bi ủng hộ, chắc chắn ông ấy sẽ không làm gì được mình. Nếu ông ấy cứ tiếp tục theo đuổi truy cứu sâu hơn thì mình sẽ lên cướp lấy ngôi vị lên thay thế cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Có điều gã không nghĩ tới chính là cửa thành Nghĩa Thành chỉ có hai ngàn nhân mã thế nhưng lại phòng thủ rất kiên cố, không thể nào phá nổi. Tấn công thành trì lúc nửa đêm không những không có kết quả mà ngay cả Hầu Ly cũng không hề hấn gì.
Chứng kiến binh lính đều mệt mỏi chán nản sắp sụp đổ, người bị thương kêu la không ngừng, không còn sức tấn công thành nữa, đành phải hạ lệnh tạm thời lui lại vài dặm, ra lệnh chôn nồi nấu cơm trước rồi nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ. Khi trời sáng thì sẽ tính toán tiếp tục tổ chức công thành. Nếu như thật sự không thành công chọc giận Lý Mục khiến cho hắn nổi giận giết Hầu Ly thì chuyến đi này của mình cũng coi như là đạt được mục đích.
Khi gã đang triệu tập mấy phó thủ để thượng lượng, đột nhiên phát hiện phụ cận binh lính náo động bèn nhìn về nơi đó, ngay sau đó thì sửng sốt.
Cửa thành phía trước được mở ra, Hầu Ly cưỡi một con ngựa từ trong thành phi ra, không hề bị thương tổn gì.
Hầu Ly mau chóng đến gần dừng ngựa, mặt hướng về mấy ngàn binh lính trước mặt, cao giọng hạ lệnh toàn bộ quay trở về theo mình ngay lập tức.
Tường thành Nghĩa Thành này thật sự làm một khúc xương không thể nhai được, bỗng nhiên biết được không cần phải đánh nữa, ai mà không phấn khởi? Các binh sĩ đều lộ ra vẻ vui mừng, xung quanh xôn xao bàn tán. Trong đội ngũ đồng hành có thân tín của Hầu Ly, họ càng hô to hưởng ứng hơn, chạy vội tới xếp thành hàng chờ phân phó.
Hầu Kiên ra hiệu cho phía sau yên lặng, đi qua, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– A huynh à, trước thì huynh vừa mới bị Lý Mục bắt làm tù binh, càng không nói người Hán vì sao đột nhiên lại thả huynh, huynh vừa đi ra đã ra lệnh cho đệ rút lui rồi. Với Lý Mục này nếu như hai chúng ta không nhân cơ hội này đồng tâm hiệp lực tiêu diệt hắn đi, lẽ nào cứ mặc cho hắn ở bên cạnh Cừu Trì phát triển an toàn, trở thành mối đe doạ trong tương lai hay sao? Hay là Lý Mục kia cho huynh lợi ích gì đó rồi, còn huynh vì cầu được sống mà cam tâm tình nguyện nghe theo hắn?
Hầu Ly giận dữ:
– Ta còn ở trên tường thành, thế nhưng ngươi lại hạ lệnh bắn tên tấn công thành, ngươi có mưu đồ gì?
Y quay sang binh lính, giọng lên cao:
– Hầu Ly ta có phải hạng người tham sống sợ chết hay không, các ngươi đều biết rõ. Đêm hôm trước ta nhất thời sơ ý bị rơi vào tay Lý Mục. Lẽ ra ta đã quyết tâm dù có chết cũng không muốn làm ô danh Hầu thị ta. Nhưng không ngờ Lý Mục lại nói chưa từng coi Cừu Trì ta là kẻ địch, bằng lòng biến chiến tranh thành tơ lụa. Nam Triều hiện giờ tuy lui đến Giang Đông thì vẫn là thượng triều, Tiên Bi có tính là gì? Lý Mục đã không coi Cừu Trì ta là kẻ địch, Cừu Trì ta cần gì phải chịu sự khống chế của Tiên Bi, chịu thua kém kẻ khác?
– Các ngươi ai muốn đi theo Hầu Kiên làm nô Tiên Bi thì cứ ở lại, ai muốn theo ta quay về thì đi theo ta!
Nói xong thì phóng ngựa đi.
Những thân tín phía sau y phấn chấn hồ hởi, hô to náo động rồi đi theo Hầu Ly, tiếng vó ngựa ầm ầm đi xa.
Người Yết bình thường phần lớn trán phẳng và mắt hẹp, nhất tộc Hầu thị chỉ có duy nhất Hầu Ly có mẫu huyết thống này là mũi cao mắt sâu, tướng mạo đoan chính, tâm kế mưu tính tuy không bằng người em trai này nhưng dũng mãnh hơn người, luôn được tộc nhân ủng hộ. Lúc này y hô hào như thế, đừng nói là thân tín trung thành của y, dù là người của Hầu Kiên nhìn theo bóng lưng đám người Hầu Ly đi rồi cũng lộ vẻ mặt do dự.
Hầu Kiên nhìn bóng ngựa phi nước đại phía trước, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Vốn tưởng rằng đây là một cơ hội tốt để loại bỏ Hầu Ly, không ngờ Lý Mục lại có hành động như vậy, làm toàn bộ kế hoạch của gã để thất bại hoàn toàn.
Cuộc tấn công thành không suôn sẻ vốn đã làm cho sĩ khí giảm sút, lại bị Hầu Ly chen vào mang đi mất một nửa nhân mã…
Hầu Kiên quay đầu trở lại nhìn bức tường thành sừng sững cách đó không xa. Trên đỉnh tường thành, mơ hồ có thể nhìn thấy một hàng dày đặc bóng người đang đứng, có ánh sáng chói mắt, đó là hình ảnh phản chiếu của đao kiếm trong tay binh sĩ dưới ánh mặt trời.
Gã biết cơ hội đã mất, nếu như cứ tiếp tục cứng rắn ra lệnh tấn công thành, chẳng những tự rước lấy nhục, hơn nữa nhân mã sẽ còn bị thiệt hại nhiều hơn, trở về rồi sẽ càng không thể giải thích thoả đáng được.
Do dự một lát, cuối cùng gã vẫn cắn răng hậm hực ra lệnh lui binh.
Trên đầu tường thành Nghĩa Thành, binh lính nhìn mấy nghìn nhân mã phía trước phân chia thành hai nhóm hò hét hỗn loạn rút đi thì đồng loạt hoan hô, tiếng hoan hô như sấm.
– Kẻ địch bị đánh bỏ chạy rồi—— Kẻ địch bị đánh bỏ chạy rồi——
Trên bãi đất trống trước cửa phủ Thứ sử, khoảng chục đứa trẻ con đang vui vẻ chạy nhảy, reo hò ầm ĩ, tay khua những chiếc gậy gỗ, bắt chước quân lính đánh nhau, phát ra những tiếng “bang bang bang bang”.
Có người đến sửa cửa, lấp lỗ chuột ở góc nhà, trèo lên mái nhà sửa ngói ở góc nhà dột.
Lạc Thần tạm thời tránh ở chỗ của Cao Hoàn.
Lúc qua đó thấy cậu nằm sấp ở trên giường đang nghe thị vệ đi thăm dò tin tức miêu tả lại tình cảnh phòng thủ thành tối hôm qua cùng địch nhân rút lui sáng nay. Còn nói đêm qua Lý Mục tự mình đi lên tường thành suất lĩnh tướng sĩ thủ thành, ngay cả Phàn Thành cũng mang theo mấy trăm thị vệ gia nhập trận chiến.
Cao Hoàn đấm ngực dậm chân hâm mộ cực kỳ, hận mông mình chẳng biết cố gắng, người khác thì được đi lên tường thành đi theo Lý chiến thần chiến đấu ngăn địch, còn mình chỉ có thể nằm sấp ở trên giường ngay cả xuống giường cũng phải có người nâng đỡ.
Lạc Thần ở chỗ Cao Hoàn hơn nửa ngày thì một vú già tới nói là nhà đã sửa xong, Lý lang quân cũng vừa mới trở về.
Lạc Thần tự dưng thấy khẩn trương lên.
Muốn quay về nhưng lại sờ sợ.
Nàng vẫn còn nhớ rất rõ lúc mình mới gả đến Lý gia Kinh Khẩu, ở trước mặt hắn kiêu ngạo cỡ nào, thậm chí còn vênh mặt hất hàm sai khiến.
Cảnh tượng ngày đó vẫn còn mồm một trước mắt.
Tính toán thì cũng chỉ mới qua hơn nửa năm mà thôi. Ấy thế mà không biết vì sao bây giờ nàng lại sợ ở riêng với hắn như thế.
Cao Hoàn vừa mới nghe nói Lý Mục trở về đã thúc giục Lạc Thần trở về, còn năn nỉ nàng nói mấy lời hay ho ở trước mặt hắn, đợi thương thế khỏi xong thì muốn ở lại, bảo hắn đừng có đuổi mình đi.
Lạc Thần đành phải trở về.
Đi được nửa đường, nàng lại nhớ tới cảnh tượng hắn phá cửa xông vào tối hôm qua rồi ấn nàng trên góc tường ẩm ướt tối tăm kia mà thân mật, vành tai thoáng nóng lên, nơi bụng dường như lại có một luồng nhiệt ấm nóng dần dần lan rộng ra, làm cho gân cốt chân tay mềm nhũn, tim thì run rẩy liên hồi.
Cả đường đi nàng miên man suy nghĩ, cọ tới cọ lui, cuối cùng cũng trở về trước viện dừng ở bên ngoài nhìn một chút.
Bên trong im ắng, không nghe thấy có âm thanh động tĩnh gì. Nàng nhất thời cũng không đoán ra được hắn đang làm gì lúc này, bèn đi chậm lại, cuối cùng đi qua con đường đã được san bằng đi nhiều rồi đi tới trước cửa phòng.
Cửa đã sửa xong đã được dựng lên, then cửa cũng đã cài vào, khép hờ, mở ra một kẽ hở.
Lạc Thần không đi vào ngay mà đứng ở cửa, lén lút nhìn vào bên trong.
Chỉ mới nhìn thoáng qua thì đã ngây người.
Lý Mục đang ở trong phòng.
Hắn đang ngủ.
Nhưng không phải ngủ ở trên giường mà là để nguyên quần áo nằm trên chiếc bàn mà đêm qua đã bị nàng kéo ra chặn cửa.
Chiếc bàn hẹp và dài nhưng chân hắn còn dài hơn, căn bản không thể nào vừa cho người ngủ được. Bên cạnh chính là giường, hắn lại nằm trên bàn như thế, một tay đè ra sau dùng làm gối đầu, một chân gập lại, một chân khác thì thả từ một góc rơi xuống đất.
Cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Lạc Thần tức khắc đã hiểu.
Chắc mấy đêm rồi hắn không ngủ, hiện tại cuộc vây thành đã được giải trừ, sự việc kia đã tạm thời chấm dứt, sau khi trở về thì quá mệt nhọc vì không muốn làm bẩn chiếc giường sạch thơm của nàng cho nên cứ thế mà nằm lên trên bàn rồi ngủ mất.
Lạc Thần bảo thị nữ không cần đi theo vào cùng, nàng nhẹ nhàng đi vào, đứng ở trước chiếc bàn kia.
Gả cho hắn lâu như vậy rồi nhưng dường như đây vẫn là lần đầu tiên nàng chăm chú nhìn dung mạo ngủ say của hắn. Trước đây những ngày cùng giường với hắn, gần như buổi sáng mỗi ngày khi nàng tỉnh dậy thì hắn đều đã thức dậy và đi từ sớm rồi. Nàng chưa từng thấy dáng vẻ ngủ say của hắn. Với tư thế này, phỏng chừng hắn sẽ ngủ rất khó chịu. Nhưng hắn nhắm mắt, hô hấp đều đều và vẫn không nhúc nhích.
Ngay cả lông mi cũng không hề động đậy chút nào.
Ngủ rất say.
Lạc Thần yên lặng nhìn một lát, ánh mắt cuối cùng từ khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ mệt mỏi của hắn dịch lên nhìn về phía giường kia.
Muốn đánh thức hắn đi lên giường để ngủ. Nàng sẽ không chê hắn bẩn.
Nhưng thấy hắn ấy ngủ say như thế, nàng lại không đành lòng đánh thức hắn dậy. Do dự một lát, nàng vẫn quyết định để hắn tiếp tục ngủ.
Nàng lấy chiếc chăn mỏng của mình trên giường, nhẹ nhàng trở lại cúi người đắp lên bụng hắn, đang định đứng dậy lại chợt thấy một cọng cỏ dính vào nếp gấp tay áo của hắn. Nàng nhìn một lúc, không kìm được đưa đầu ngón tay ra nhẹ nhàng cầm cọng cỏ lên. Đang định đứng thẳng người dậy, người đàn ông trẻ tuổi đang ngủ say đột nhiên mí mắt khẽ động, theo sau là một bàn tay như vô thức đuổi theo móc một ngón tay nhỏ của nàng, ngay sau đó kéo ngón tay của nàng về, bọc lấy trong lòng bàn tay của mình.
Lòng bàn tay của người đàn ông dày, khô ráo và ấm áp, hắn vẫn nhắm mắt, như thể đang nằm mơ mà xoa nhẹ, dường như đang cảm nhận cảm giác mềm mại không xương khó mà tưởng tượng được đến từ thứ trong lòng bàn tay mình.
Tiếp theo, hắn chậm rãi siết chặt năm ngón tay, cầm chặt lấy tay nàng.
Lạc Thần sửng sốt nhìn vào mặt hắn.
Hắn tỉnh dậy, từ từ mở mắt ra.
Trong đôi mắt kia còn mơ hồ có một tầng tơ máu chưa phai mờ sau giấc ngủ say, hốc mắt hơi trũng xuống, trong con ngươi vừa mới ngủ dậy còn có một tia uể oải. Người đàn ông cứ uể oải như thế ngước lên dưới tầm mắt của nàng, lẳng lặng nhìn nàng, một tay nắm lấy tay nàng không buông.
Trái tim Lạc Thần bất giác mềm đi, bối rối.
Trong giây phút này, nàng thậm chí còn sinh ra một ảo giác. Cảm thấy chỉ cần hắn mở miệng, bất kể là muốn mình làm gì cho hắn, nàng đều đáp ứng toàn bộ.
Một người đàn ông như thế, ai mà nhẫn tâm cự tuyệt cơ chứ?
Hắn nhìn nàng đăm đắm, như một đứa trẻ làm nhũng, nhẹ nhàng lắc lắc bàn tay mà mình đang nắm lấy kia.
Lạc Thần đầu gối mềm nhũn, cả người quỳ xuống bên hắn.
Bốn mắt chạm nhau nhìn nhau.
– Dựa sát lại đây nữa đi.
Hắn trầm thấp ra lệnh cho nàng, tiếng nói khàn khàn.
Giống như là linh hồn bị thúc giục, nàng liền ghé lại gần hơn, nằm lên trên ngực hắn.
Trong phòng cực kỳ an tĩnh. Một mảnh hoàng hôn vàng mờ ảo xiên vào từ khung cửa sổ phía Tây và đổ xuống góc tường.
Lạc Thần từ từ nhắm hai mắt lại, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim đập thình thịch đều đặn trầm ổn trong lồ ng ngực của hắn.
Hết chương 70