Thế giới 1: Trúc mã
Dịch & Biên: Slowly***
Cô nhàn nhã dạo quanh hiệu sách một vòng, sau đó về nhà. Dù sao lúc này trong nhà đã không có ai khác, Dư Tư Kỳ đã đưa Đặng Giai Giai ra khỏi nhà từ sớm.
Về phần cơm trưa, cô dự tính để bản thân tự nghĩ cách giải quyết. Không phải được cho một trăm hay sao, đây là tiền cơm ăn đến buổi tối chủ nhật đó.
Cô cũng không cần trông mong còn có gì đó để ăn ở trong tủ lạnh. Vì khi mua đồ ăn thì bà Dư đã tính toán hết, nên sẽ không nhét quá nhiều thức ăn vào đấy.
Đặng Uân cũng không vội. Ban nãy, cô có đi bộ dạo quanh chợ bán thức ăn một vòng. Bản thân cũng đã mua ít nhân thịt, rau xanh với vỏ hoành thánh¹, lại mua thêm mì sợi.
Hai ngày này ăn uống chỉ có mấy thứ ấy, chứ dựa vào một trăm kia thì ăn được cái gì.
Không phải Đặng Uân không muốn mua sắm túi to túi nhỏ một thể, để cải thiện tình hình đồ ăn cho bản thân. Nhưng quả thật, người quan sát cô ở xung quanh là quá nhiều.
Chân trước cô tiêu pha ăn phung xài phí, chân sau sẽ có người nhắc đến khi buôn dưa lê bán dưa chuột với Dư Tư Kỳ sau khi bà ta về đây.
Còn mấy thứ này cũng chỉ tốn có năm mươi đồng, Dư Tư Kỳ sẽ không nói gì. Thêm vào đó, thiết lập nhân vật của cô là người không biết nấu cơm, cô không thể bán đứng chính mình được.
Hội hàng xóm nhìn thấy Đặng Uân cõng cặp sách, trên tay xách đồ, "Để cô giúp, mua đồ ăn cho mẹ hả?"
"Mẹ cháu đưa chị gái đi học đàn rồi. Cháu mua ít nhân thịt định làm hoành thánh bọc ăn ạ."
"Chị cháu lại phải đi thi hả? Tối sang nhà cô ăn cơm nhé." Chào hỏi rất là nhiệt tình.
Đặng Uân chỉ cười chứ không dám sang nhà đối phương để ăn đâu.
Bữa cơm này mà ăn thì sẽ không thoải mái, sau đó đợi đến khi Dư Tư Kỳ quay về nhất định lại sẽ mắng mỏ một trận nên thân. Đó hoàn toàn là một cuộc buôn bán lỗ vốn.
"Cháu cảm ơn cô, cháu tự ăn là được rồi, sau đấy cháu còn học bài nữa ạ."
"À, cũng được, nghe cháu. Nghe mẹ cháu kể, bây giờ cháu đã nỗ lực hơn ngày xưa nhiều, ít nhất là về nhà thì biết làm bài tập."
Ui giời ạ, Đặng Uân cảm thấy khó mà có thể duy trì nổi nụ cười của chính mình, đúng là chưa gặp cái trường hợp mẹ lại đi nói xấu con gái thế này bao giờ.
Dù rằng không thích đứa con gái út này thì cũng không nên đi buôn chuyện ở ngoài như thế chứ, chẳng trách danh tiếng kém cỏi mà, "Đấy không phải là tuổi trẻ không biết gì, mà là vẫn còn ham chơi ạ."
Mình không thể nói là bà Dư nói linh tinh hay bản thân có nghiêm túc làm bài tập được, tự gây mâu thuẫn với nóc nhà của gia đình thì chính là tự rước họa cho bản thân.
Bà cô kia vốn dĩ cho rằng nói như vậy thì con bé Đặng Uân này sẽ đáp lại mấy câu. Ai mà ngờ nó lại trả lời như thế, bà ta lập tức thấy mất hứng nên hỏi thêm hai tiếng thì đi đường khác luôn.
Đặng Uân tức tốc về nhà, sau đó mới dám thở ra thật dài, "Ôi, toàn là hàng xóm lâu năm, đều là những người không động đến nổi."
Cũng may Đặng Uân là một người ít nói. Về cơ bản, cô ấy không chuyện trò với những người hàng xóm xung quanh, và Dư Tư Kỳ sẽ không nói cho họ biết con gái nhỏ của bà ta như thế nào. Nếu không, Đặng Uân chắc chắn sẽ chết vì trầm cảm, và có thể cô sẽ tự tử rồi trở về thế giới thực ngay tức thì.
Sau khi 'làm nguội', cô bắt đầu sơ chế nhân hoành thánh và cất hoành thánh được gói xong vào ngăn đá tủ lạnh. Cô vô tình thấy có mấy gói bánh bao nhân trứng sữa với hoành thánh và sủi cảo.
Đặng Uân nhướng mày nhìn vài lần, sau đó không có cảm tình gì khác đóng cửa tủ lạnh lại. Dù cho trong tủ lạnh có những thứ ấy thì thế nào, nó cũng không phải là thứ để một người thấp cổ bé họng như cô ăn.
Nếu không đoán sai, hẳn là để cho công chúa Đặng, lỡ mà buổi tối công chúa có đói bụng thì có thể nấu cho ả ăn ngay lập tức. Tuy rằng vì duy trì dáng người, trên cơ bản công chúa đều sẽ không ăn, nhưng mà vẫn cần thiết phải giữ lại.
“Khi nào mới có thể vào đại học chứ.” Đặng Uân ngày chờ đêm trông lúc học đại học, sau đó cô có thể hoàn toàn thoát ly nơi này.
“Cuộc sống quá khó khăn.” Đặng Uân mở cánh tủ trên ra, phát hiện thế mà còn có quả xoài ở bên trong.
“Chẳng lẽ là để cho mình?” Đặng Uân có hơi mừng thầm.
Nhưng vừa duỗi tay sờ một cái, thôi, nó cứng đơ cả rồi, chắc là chờ công chúa trở về, để cho công chúa ăn đó mà.
Đặng Uân cũng lười đi xem trong phòng có đồ ăn hay không, “Ngoại trừ đồ mình mua hôm nay thì những thứ khác đều không động đến được.”
Đặng Uân quyết định không tiếp tục đi nhìn chung quanh, nếu không còn nhìn thấy có đồ ăn ngon nữa, nhất định cô sẽ tức chết.
Bao hảo hoành thánh sau, đã đi xuống điểm hoành thánh. Có mỗi một mình nên cũng lười trên bàn cơm để ăn, cô cầm bát đi thẳng vào thư phòng.
Đặng Uân mở máy tính ra tra tư liệu. Thật ra, cô muốn tìm kiếm về bất động sản. Nhưng lại không dám vì chẳng may Đặng Phàm tìm thấy lịch sử tìm kiếm thì phải làm thế nào. Rốt cuộc, ông Đặng đã học chuyên ngành máy tính, không phải là đối tượng để cho một tờ giấy trắng như cô có thể so sánh với.
Đặng Uân lên mạng và tìm được website giảng dạy mà Cố Nhạc Di đã nói. Lần trước cô nàng đã nhắc đến trên mạng có một website vừa mới vận hành. Nó đang trong thời kỳ mở rộng, vẫn chưa bắt đầu thu phí. Nhạc Di nói chất lượng giảng dạy tương đối thích hợp cô.
Đặng Uân biết nói thật cô thấy thành tích của mình khá yếu kém. Nên nhân dịp cha mẹ không có mặt, cô muốn lên đây nhìn xem.
Cái kém của cô chính là phần cơ sở không phải quá vững chắc. Tuy rằng đã tốt nghiệp đại học và trải qua rất nhiều ma trận đề, nhưng ở một vài vấn đề cơ sở, cô lại thường xuyên phạm sai lầm.
Yêu cầu hiện tại của Đặng Uân là đề cao phần cơ sở chính mình. Sau khi cô tìm được địa chỉ web, thì phát hiện cái trang mạng này làm phần giảng dạy khá tốt.
Có phân loại ngành học, sau đó phía dưới ngành học còn có một ít chỗ cần thiết, “Ồ, nếu đều là phần cơ sở thì quả thật sẽ rất phù hợp với mình.”
Đặng Uân ấn mở video của một tiết học và xem xong. Ban đầu, cô nghĩ rằng mình có thể vừa học, vừa ăn. Nhưng không ngờ, cô chẳng thể ăn được gì trong lúc ấy mà hoàn toàn đắm chìm vào việc học theo video.
Đợi đến khi Đặng Uân nhớ tới bữa tối của chính mình, hoành thánh đã lạnh hết cả.
Tranh thủ thời gian đun nóng hoành thánh lần nữa, cô cẩn thận nhớ lại vừa rồi phần cần thiết vừa rồi.
Càng tổng kết lại, Đặng Uân càng thấy chương trình học như vậy thật sự quá tốt rồi, chứ làm sao.
Nếu là chương trình học miễn phí, vợ chồng Đặng Phàm sẽ không để ý, và để Đặng Uân học tập. Nhưng nếu là cần có tiền, vợ chồng họ nhất định sẽ không đồng ý.
Trước kia, Đặng Phàm không quá thường xuyên tăng ca, nay tần suất tăng ca cũng đã tăng thêm không ít, bởi vì tiền tăng ca.
Có thể khiến Đặng Phàm thanh cao biến thành như vậy, chứng minh tình huống trong nhà rất là tệ, cũng cho thấy cặp vợ chồng ấy đã hạ quyết tâm muốn đưa Đặng Giai Giai đi nước ngoài.
Đặng Uân biết, ba năm cấp ba cô không cần trông cậy vào việc có thể tham gia lớp bổ túc và cũng không cần chờ mong sau khi mình đậu đại học, họ sẽ hỗ trợ ra sao.
Khả năng cao, hai người đó sẽ bảo, con đã lớn rồi, đã có thể tự đi làm, kiếm tiền tự lo học phí và phí sinh hoạt.
“Vẫn phải cần bản thân tự nỗ lực.” Đặng Uân nắm bàn tay lại, “Tình huống ít ra chưa phải là tệ nhất, dù sao còn để lại cho mình tờ vé số.”
“Nếu như vậy cũng không thể thay đổi vận mệnh, thì chắc chắn là năng lực nghiệp vụ của mình không tốt.”
Đặng Uân cuối cùng hiểu vì sao lại nói nhiệm vụ này nhẹ nhàng. Tối thiểu, cô vẫn có tiền, tuy rằng cha mẹ thì bất công, nhưng vẫn có bảo đảm cho an toàn cá nhân.
“Hy vọng sẽ có nhiều nhiệm vụ nhẹ nhàng như vậy đến với mình.” Đặng Uân nắm chặt tay, hy vọng công ty có thể đừng ngược đãi cô vì cô vẫn còn là một người mới.
“Tóm lại, xin hãy nhẹ tay thôi.” Đặng Uân đợi hoành thánh nóng thì nhanh nhẹn ăn xong nó, và chuẩn bị trở về thư phòng tiếp tục học bài.
“Không phải là vẫn còn bốn năm nữa sao, nên lấy đà để chuẩn bị cho kỳ thi đại học thôi.”
Kỳ tuyển sinh vào mười không cần thi quá xuất sắc, có thể thi đậu trường chuyên là ổn.
Nhưng lúc thi đại học, cô không có ý định kìm hãm bản thân.
Làm gì có chuyện người khác nhắc đến nhà họ Đặng, thì chỉ có sự tồn tại của Đặng Giai Giai. Các loại ấn tượng với chị ta thì tất cả đều là lời ca ngợi, toàn là lời khích lệ.
Đến lượt đứa em gái như cô, ai ai cũng lắc đầu, cái này công bằng sao?
Vốn không công bằng!