Thế giới 1: Trúc mã
Dịch: Slowly***
Sau khi xem được căn nhà chưa trang trí, Đặng Uân thật sự ngạc nhiên. Mặc dù là nhà chưa trang trí nhưng mà nằm ở khu vực khá tốt, khu trường học cũng rất tốt.
Mặc dù không phải khu trường học trọng điểm của thành phố. Nhưng cũng là khu của các trường trọng điểm, thuộc khu vực có khả năng giá nhà sẽ tăng mạnh.
Càng làm Đặng Uân để ý hơn chính là giá cả chỉ có sáu mươi phần trăm. Trước đấy, Vương Đống còn từng dẫn cô đến khu này để tìm hiểu giá nhà.
Giá nhà giảm rồi, nhưng Đặng Uân lại nghi ngờ, sao lại giảm nhiều như vậy? Rõ ràng bên ngoài sàn bất động sản có rất nhiều người đến xem nhà.
Mặc dù biết không có vấn đề gì lớn nhưng cô vẫn phải hỏi xem sao.
Loại nhà như thế này Đặng Uân thật sự rất thích. Hướng nam bắc thông nhau, phòng khách và phòng ăn mặc dù không rộng nhưng có rất nhiều cửa sổ. Phòng vệ sinh và phòng bếp cũng có cửa sổ, rất là nghiêm chỉnh. Quan trọng nhất là ban công phòng khách, rất phù hợp làm nhà cho thuê.
Đối phương cũng là lão làng, thấy Đặng Uân có vẻ nghi ngờ: “Chắc hai người cũng đến sàn bất động sản ở bên kia xem giá cả rồi. Người xem nhà rất nhiều, nhưng họ chỉ biết bán nhà của họ thôi. Loại nhà thế chấp cho quản đốc chúng tôi thì chúng tôi đều phải tự nghĩ cách.”
“Nói thật, căn này là giao cho tôi vẫn là sáu lăm phần trăm.” Quản đốc thành thật nói.
Đặng Uân nghe vậy, ông nói sáu lăm hay bảy mươi cũng đều là việc của ông, ông làm quản đốc cũng là kiếm tiền rồi? Coi như tổn thất một phần thôi.
“Sáu mươi phần trăm là tôi nghe…” Quản đốc nhìn Vương Đống, nghĩ mãi cũng không nhớ ra tên của đối phương nên bỏ cuộc: “Nhà này mới phân cho tôi được ba ngày.”
"Cô yên tâm, trên lý thuyết thì vẫn là nhà mới, đến lúc đấy chỉ cần làm thủ tục là được, tuyệt đối là nhà mới."
“Chỉ là đây là giá nhà mới, sửa chữa gì đó đều là cô trả.”
“Nếu không thì tôi cũng sẽ không để giá sáu mươi phần trăm cho cô.”
A a a, số tiền này, Đặng Uân bất ngờ, có thể sẽ phải tốn mấy trăm nghìn cũng nên: “Tiền môi giới ông trả.”
Đặng Uân biết giá này không cách nào giảm thêm được nữa, chỉ có thể nghĩ cách ở chi phí môi giới.
Quản đốc không ngờ phí trung gian lại cho ông ta trả, chần chừ nói: “Thế này thì tôi càng thiệt hơn.”
“Vậy thôi đi.” Đặng Uân dứt khoát: “Thực ra tôi lấy căn nhà này là để cho thuê.”
“Nhà này của ông là nhà thô, tôi không cho thuê được.”
“Hả, cho thuê?” Quản đốc sững sờ, đối phương dùng tiếng phổ thông. Ông cứ tưởng là mua nhà để ở, không ngờ lại muốn cho thuê lại.
“Đúng vậy, không lẽ ông tưởng tôi mua nhà xong sẽ ở à.”
“Mục đích của tôi rất đơn giản, đó là mua để cho thuê.” Dẫu Đặng Uân rất thích căn nhà này, nhưng mà có thích hơn nữa cũng không thể làm gì, hiện tại cô không thể chịu giá này.
Quản đốc suy nghĩ một lúc, mặc dù không nỡ nhưng vẫn quyết định, tiền công phải trả, mặc dù có thể đợi thêm vài ngày nhưng chắc chắn sẽ bán được sao?
Người có tiền thì nhiều nhưng bọn họ có thể trả toàn bộ trong một lần không?
Bọn họ không thể trả toàn bộ trong một lần, chắc chắn sẽ vay ngân hàng, đợi được quá trình đó thì mọi chuyện cũng đã muộn.
Quản đốc đành phải cắn răng nói: “Được, cứ quyết định như thế.”
“Được, sáng mai chúng ta sẽ kí hợp đồng, sau đó làm thủ tục.”
Đặng Uân cũng là người sảng khoái: “Làm thủ tục thì bên trung gian có thể làm cùng không?”
“Có thể.” Vương Đống một lần nữa lại làm nền. Thật ra, anh ta cũng choáng váng, cảm thấy hôm nay mình là tên ngốc có ngốc phúc.
“Được.” Đặng Uân hẹn thời gian với chủ nhà xong thì cũng chuẩn bị về.
“Mời anh ăn cơm.” Đặng Uân đứng ở cửa khu nhà nói.
Vương Đống sao dám để cô mời: “Để anh mời em.”
“Hôm nay anh kiếm được không ít doanh số.” Vương Đống ngại ngùng: “Cảm ơn em.”
“Không cần cám ơn, để em mời.”
“Mặc dù em không có nhiều tiền.” Đặng Uân nhìn bên kia, phát hiện có một quán lẩu. Mặc dù mùa hè ăn lẩu thì hơi buồn cười nhưng không phải không thể ăn: “Ăn lẩu không?”
“Ăn.” Vương Đống thế nào cũng được. Anh đã nghĩ, đến lúc đó sẽ đi thanh toán trước. Còn về phần Đặng Uân nói không có nhiều tiền, anh cũng chỉ nghe thôi, hôm nay ra tay ác liệt như vậy cũng không thấy nhiều.
Đặng Uân gọi món xong: “Không được đi thanh toán trước, nếu không về sau có việc thì em rất ngại nhờ anh.”
Hả, Vương Đống không hiểu rõ ràng đã mua nhà rồi, Đặng Uân còn việc gì phiền đến anh.
“Em nói đi, nếu có thể giúp được, anh sẽ giúp.”
“Ba căn nhà đã có đồ đạc, em sẽ trực tiếp cho thuê, văn phòng nhà đất có thể giúp.”
“Được.” Món ăn được mang lên, Vương Đống rót đồ uống cho Đặng Uân.
“Em là học sinh, sau tháng chín mới lên cấp ba, có thể em sẽ không đến thành phố C thường xuyên.”
Lúc nãy làm thủ thục, Vương Đống đã nhìn chứng minh của Đặng Uân, biết được cô không nói dối.
“Đến lúc đó, em muốn anh thu tiền thuê nhà giúp em, thu theo quý, sau đó chuyển qua ngân hàng cho em.”
“Yêu cầu này anh giúp được.” Cũng không có gì phiền phức, Vương Đống đồng ý: “Em tin tưởng anh.”
“Ngoài anh ra, em có thể tin ai chứ.”
“Hơn nữa cũng chỉ có tiền thuê một quý.”
“Còn hai căn nhà chưa vào đồ, em muốn lắp đặt đồ đơn giản thôi, sau đó cũng cho thuê.”
“Được.” Thêm năm căn nhà cho thuê, hơn nữa là nhà đơn, Vương Đống biết kiểu này rất được ưa chuộng.
Anh ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Đặng Uân lại thuê nhà ở đó. Nơi ấy cách khu thương mại không xa, lại gần tàu điện ngầm, là nơi mà các nhân viên văn phòng ưa thích.
“Năm căn nhà nếu gặp vấn đề có thể phiền anh giúp gọi người sửa chữa không?”
“Anh yên tâm, em sẽ trả anh dựa theo tiền thuê nhà.” Đặng Uân nghĩ một lúc, dứt khoát nói: “Mười phần trăm tiền thuê nhà.”
Hả, Vương Đống kinh hãi, cho anh ta tiền, trả cho mười phần trăm: “Không cần đâu.”
“Thật ra mấy căn nhà kia anh xem xét lắp đặt cũng được, anh cũng chỉ giúp em thu tiền nhà thôi.”
Năm căn nhà thuê nếu thành công có lẽ cũng bằng mức lương cơ bản của anh ta, Vương Đống muốn kiếm tiền, nhưng không muốn kiếm bằng cách này.
“Không phải tính toán như thế.”
“Nếu có việc gì, anh có thể lập tức quyết định, hơn nữa bình thường cũng phải phiền anh để ý đôi chút.”
“Lỡ như nếu có người đem đồ đạc chuyển đi mất thì phải làm sao.” Mặc dù những người như vậy không nhiều, nhưng dù sao cũng phải đề phòng.
“Được, thật ra sau khi anh tan làm cũng sẽ thường xuyên đến những nơi có phòng thuê để xem.”
“Tiền này…” Vương Đống tỏ vẻ không thể lấy.
Cuối cùng hai người thương lương giá năm phần trăm tiền thuê, như vậy Vương Đống cũng cảm thấy rất ngại.
Đặng Uân cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đã trừ đi tiền trang trí nội thất và tiền chuyển nhượng thì trong thẻ của cô vẫn còn hai trăm nghìn.
Tâm trạng của Đặng Uân rất vui vẻ, vốn còn tưởng rằng không đủ tiền, không ngờ lúc này vẫn còn tiền tiêu.
Nhiệm vụ đi thành phố C lần này được coi như hoàn thành viên mãn, đương nhiên trước khi quay trở về, cô lại đến hiệu sách mua rất nhiều sách.
Cứ xem lại sách của Đặng Giai Giai để lại suốt được hay sao? Sách giáo khoa đang thay đổi và sách bài tập cũng cũng vậy. Hơn nữa, kỳ nghỉ hè này cô lại không đi chơi, đương nhiên sẽ ở nhà đọc sách và làm bài tập.