Thế giới 1: Trúc mã
Dịch: Slowly***
Trương Lâm biết có người chụp lai, nhưng bây giờ mụ đang bị Đái Chí Mẫn làm cho đau lòng chết đi được, hoàn toàn không hề nghe thấy người đối diện nói gì.
Trương Lâm đã nghĩ kỹ. Mũi chảy máu rồi, không cần biết chồng mụ nói gì mụ cũng không về. Quay về làm gì, quay về để làm trò cười cho người khác à?
Trương Lâm gấp gáp muốn khôi phục sắc đẹp, cho dù không thể khôi phục hoàn toàn nhưng ít nhất có thể dùng được một thời gian. Đợi đến khi mụ lấy được một ít tiền của ông Đái sẽ lại bay sang Hàn Quốc, dù sao mọi người đều biết mũi của mụ đã phẫu thuật thẩm mỹ.
Còn về con bé chết tiệt kia, cứ để cho nó đắc ý trước, đợi mụ làm xong việc rồi quay lại trừng trị cũng chưa muộn.
Sau khi về nhà, Đặng Uân đi tắm rồi chuẩn bị đọc sách.
Chuông điện thoại kêu rồi lại tắt, Đặng Uân đang lau tóc muốn xem ai gọi điện cho mình, vừa mở ra thì ngây người, phát hiện nhóm lớp rất náo nhiệt.
Từ sau khi kết thúc kỳ thi, mặc dù cũng có náo nhiệt nhưng không có ngày nào ầm ĩ như thế này.
Quan trọng Cố Nhạc Di gửi cho cô một liên kết.
Đặng Uân ấn vào thì phát hiện hóa ra là người quen: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã có người đăng lên mạng rồi?”
Sau khi Đặng Uân mở ra xem thì mới biết, hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng đây là sau khi từ nơi hòa giải đi ra, Trương Lâm ở phía trước luôn miệng mắng mỏ, còn Đái Chí Mẫn thì ghét bỏ Trương Lâm.
Đặng Uân tỏ vẻ đấy chỉ là chuyện nhỏ, cô còn được tận mắt xem phiên bản trực tiếp mạnh bạo hơn.
Không ngờ về sau lại có bản rõ nét như thế này, có thể nhìn rõ cái mũi bị lệch của Trương Lâm.
Kết hợp với trang điểm thì thật sự có thể đi đóng phim ma, đặc biệt là còn có máu chảy.
Đặng Uân: “Chụp cận cảnh đáng sợ quá.”
Cố Nhạc Di: “Cậu không biết trong lớp truyền nhau hết rồi, là đàn em của Đái Chí Mẫn học lớp 10 phát hiện ra.”
Đặng Uân hô lên: “Không phải chứ? Phải biết nhà họ Đới có rất nhiều tiền, Trương Lâm lại chiều con trai, chỉ cần Đái Chí Mẫn hỏi thì cho tiền rất hào phóng.”
Đới Chí Mẫn đến lớp 10 rất nhanh đã thu nạp được một đám đàn em chính vì cậu ta ra tay hào phóng, nào mua đồ ăn, nào cho dẫn đi chơi, nếu không thì ai theo cậu ta.
Thật không ngờ đại ca gặp chuyện như vậy lại chính bọn đàn em lan truyền tin, đúng là quá thất bại.
Cố Nhạc Di: “Cậu ta có tiền nhưng lòng dạ không tốt, chỉ biết gọi lớn gọi nhỏ với bọn họ. Làm gì có ai thích cậu ta, cũng chỉ có cậu ta mới thấy bản thân mình tốt.
Cố Nhạc Di: “Đúng rồi, hôm nay cậu đi đâu, vốn định hẹn với cậu.”
Đặng Uân: “Tớ đến thành phố C mua sách hướng dẫn lớp mười, vừa mới về.”
Cố Nhạc Di vừa nghe Đặng Uân nói đến thành phố C mua sách hướng dẫn thì không thèm nhìn đến nữa. Thật sự không muốn nói chuyện thêm với con người này, nếu không thì sẽ tức chết mình.
Chuyện mà Cố Nhạc Di quan tâm là: “Cậu từ thành phố C trở về có thấy chuyện kia không?"
Đặng Uân: “Thấy rồi, tớ gặp bọn họ ở ga tàu.”
Cố Nhạc Di thực ra chỉ tùy tiện hỏi vậy, không ngờ thế mà hỏi đúng rồi làm cô gái cảm thấy sững sờ.
Cố Nhạc Di: “Cậu có quay lại không?”
Đặng Uân: "Có quay."
Ban đầu không muốn cho nhưng nghĩ lại Dư Tư Kỳ nhất định sẽ truyền ra ngoài, dù sao cô cũng đắc tội với Trương Lâm rồi nên cũng không sao cả.
Nhưng mà sau này cô cũng luôn phải chú ý, tên Đái Chí Mẫn kia là một người không nói lý lẽ, lần này quá là mất mặt chắc chắn sẽ báo thù cô.
Vì lý do an toàn, Đặng Uân đã nghĩ kỹ rồi. Cô nhất định phải chuẩn bị thật tốt, không thể để người nào đó thực hiện ý đồ được.
Phải lên mạng tìm chiếc gậy đánh chó có thể thu gọn. Đặng Uân cũng hiểu về loại người như Đái Chí Mẫn. Đó là điển hình của mềm nắn rắn buông. Chỉ cần bạn hung hãn hơn cậu ta, đánh một lần thật đau thì từ lần sau sẽ không bắt nạt bạn nữa.
Cố Nhạc Di sau khi xem đoạn clip Đặng Uân quay được, nói: “Mẹ ơi, bọn họ thật là không nói lý lẽ.”
Đặng Uân ừ một tiếng: “Cực kỳ không hiểu lý lẽ, cậu còn không biết sao.”
Lúc hai người còn đang nói chuyện, không ngờ lại có một tin mới xuất hiện.
Cố Nhạc Di trở lại nhóm chat của lớp, phát hiện có liên kết của tin mới, sau khi ấn vào xem thì nhanh chóng gửi cho Đặng Uân.
Cô biết thực ra ở hiện trường cũng có người lấy điện thoại ra quay lại. Nhưng thật không ngờ họ cũng đăng lên mạng, lại còn liên hệ với cái clip vừa rồi.
Đặng Uân cười, nhìn xem, lần này thì Trương Lâm nổi tiếng cả nước rồi chứ không chỉ nổi tiếng ở riêng thành phố A. Chỉ là không biết lúc này mụ đang ở đâu. Thảm hại như vậy, chắc là sẽ không trở về nhà, có thể sẽ đến bệnh viện.
Sau khi Đặng Uân biết Trương Lâm và Đái Chí Mẫn trở nên nổi tiếng, cô đoán chắc, trước khi đến cuối tháng tám bọn họ sẽ rất yên tĩnh và không ra ngoài.
Không biết đồng chí Đái sẽ dạy bảo đứa con trai Đái Chí Mẫn như thế nào.
Từ đoạn ghi hình có thể thấy được, đứa con này được nuông chiều hỏng rồi. Vì tư lợi, cậu ta còn mặc kệ người mẹ đã bảo vệ mình, đúng là loại vong ơn bội nghĩa.
Đặng Uân đọc qua những bình luận bên dưới. Có rất nhiều người nói bà mẹ đã nuông chiều con mình thành một kẻ vô ơn.
“Ồn ào lên, ồn ào nữa lên, làm lớn chuyện lên.”
“Chỉ không biết người làm chủ gia đình là ông Đái có biết hay không.”
Đối với mẹ con Trương Lâm, những người khác có biết hay không không quan trọng. Mọi người đều dễ quên, nếu có chuyện thú vị hơn xảy ra thì chuyện này sẽ bị quên sạch sẽ.
Chỉ có người lớn nhà họ Đái sẽ nhớ rõ việc này. Hơn nữa, kết quả điểm thi sắp có rồi, có lẽ sẽ là một đả kích rất lớn đối với ông Đái.
Không có nguyên chủ dạy kèm cho Đái Chí Mẫn, thành ra cũng không có ai quản lý Đái Chí Mẫn. Thế thì cậu ta có thể có thành tích tốt sao?
Điểm số không đứng ở mười vị trí chót bảng thành tích đã không tồi rồi. Ngày trước khi chưa xếp vào lớp số mười, người nào đó còn đứng thứ năm mươi, nhưng sau đó thì tụt xuống thêm mười hạng nữa.
Có người thi cùng phòng với Đái Chí Mẫn chia sẻ, cậu ta ở trong phòng thi ngủ một giấc. Sau đó thì làm đề điền chỗ trống và đề lựa chọn, cậu ta cũng là làm bừa, chỉ nhìn xem đáp án nào hợp mắt thì chọn. Thi như vậy thì có thể có thành tích tốt được sao?
Vợ và con trai trở thành người nổi tiếng, lại thêm chuyện thành tích học tập của con. Liên tiếp nhiều đón nhận nhiều đả kích như thế, không biết người đàn ông trung niên đó có kiên trì được không.
Đặng Uân để điện thoại xuống, bắt đầu xem trước các bài của lớp mười, Trương Lâm và Đái Chí Mẫn bị làm sao cũng không phải chuyện cô có thể tham gia, bây giờ cô cần phải nâng cao thành tích của mình.
Còn về những chuyện khác đều là những chuyện không đâu, quan tâm nhiều để làm gì.
Đặng Uân xem đề thi, chầm chậm làm đề: “Ha, thật không ngờ mấy năm không làm mà vẫn còn nhớ.”
Đặng Uân không khỏi lắc đầu, làm một đống đề luyện thật là khủng bố quá, ăn vào tận xương tủy.
"Xem ra lần thi cấp ba này, mình không cần lo lắng nhiều."
“Không đúng, mình là người thi trường C.” Đặng Uân bày tỏ, cho dù có thể thi vào trường C thì thành tích cũng phải tốt mới được.
Khống dám mong vợ chồng Đặng Phàm sẽ thấy áy náy, hay sẽ cảm thấy con gái nhỏ quá thiếu thốn. Có khi họ còn cho rằng gen của mình quá tốt, nếu không sao đứa út không đi học thêm cũng có thể thi được kết quả tốt như vậy.
Không cần biết bọn họ nghĩ như thế nào, thành tích là của bản thân mình.
Tuy nhiên, kế hoạch mới cần thay đổi một chút. Đặng Uân bày tỏ cô muốn học ban khoa học xã hội. Do đó, mấy môn khoa học tự nhiên có thể giảm bớt, để dành thêm thời gian cho những môn khoa học xã hội.
Việc này đòi hỏi phải đọc nhiều: “Chao ôi, thi đại học không dễ dàng tí nào.”
“Nhưng mà mình tiếp tục học khối xã hội ư?” Đặng Uân phát hiện đầu óc của nguyên chủ không hề kém, đặc biệt là mặt tư duy logic.
“Có lẽ học tự nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn.” Dù sao cũng ít thứ cần học thuộc hơn.
Khối xã hội thì phải học thuộc nhiều thứ. Ngữ văn rồi địa lý, lịch sử, có thể nói sẽ đè chết Đặng Uân.