Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

      Cuối tuần đã đến, Mộc Hạ chuẩn bị balo và chàp tạm biệt cả nhà mà theo chân lão sư phụ của mình đi kiếm tiền. Cậu ra ngoài chỉ đem theo tiền mặt bên người khoảng tầm mấy triệu thôi. Còn số tiền khác thì đã nằm trong thẻ.

"Sư phụ, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ lời to"

"Được, vậy thì con nhớ nhẹ tay cho nguo là ta còn làm ăn nữa đấy"

"Hehe, hên xui may rủi ạ"

      Mộc Hạ nở nụ cười đầy xấu xa nhìn về phía trước, chiếc xe phiên bản giới hạn vẫn bon chen chạy trên đường thẳng không lấy một chút gồ ghề nè. Chơ xước cái thôi sửa cái xe muốn tăng huyết áp vì thâm hụt tiền mất.

Tại hội chợ, người người nô nức tranh nhau đứng chật kín tại một quầy trưng bày toàn là các mẫu đá với hình dạng khác nhau. Từ bé cho tới lớn, bọn họ đứng xem xét một hồi lâu mới quyết định đưa ra một cái giá vừa phải để mua lại viên đá mà mình đã chọn kỹ.



Mộc Hạ và Diệt Hưu đi nhanh vào sâu bên trong, lúc đi ngang các quầy cậu cũng nhìn thử một chút. Đi sâu hơn thì lại càng thưa thớt, ở chỗ bàn nhỏ phía cuối góc chợ có một ông lão già lom khom đang rao bán mấy món đồ lấm lem bùn đất. Với chất giọng yếu ớt vốn có của người già vì tuổi đã lớn nên dường như chẳng có lấy một ai mảy may quan tâm tới ông lão cả.

Mộc Hạ thấy vậy bèn kéo nhẹ góc áo của sư

phụ mình.

"Sao vây, Hạ Hạ?"

"Sư phụ mình ghé qua gian hàng nhỏ ở đó đi, cháu thấy mấy viên đá kia nhìn rất dễ thương"

Sư phụ chẳng biết cậu định giở trò gì, nhưng bằng sự cưng chiều vô đối với cậu học trò cưng này thì ông quyết định theo chân cậu ghé qua gian hàng nhỏ đó.

"Hai vị, xem đá đi"

"Mấy viên đá này bán sao vậy ạ?"



"Cũng rẻ lắm, tui chỉ bán 5 triệu một viên thôi"

"Thế này đi ha, cháu sẽ mua hết số đá này của bác. Đây là thẻ ạ, nó không có mật khẩu đâu. Có gì bác ra ngân hàng rút tiền nha"

"Cảm ơn hai vị rất nhiều ạ"

Ông lão vui mừng nhận lấy thẻ của cậu, Diệt Hưu lão sư cũng mượn tới một chiếc xe đẩy. Bỏ hết đống đá lên xe xong thì ông lão cũng thu dọn tấm bạc cũ rồi rời đi.

Ngắm nghía thêm một lúc lâu nữa thì Mộc Hạ cũng dừng lại mà đi thẳng tới bàn cắt ở phía hội trường lớn, nơi đây giờ tụ tập rất đông người.

"Chắc phải đợi một lúc rồi, mà sao con lại muốn đống đá nhỏ này vậy. Nếu cắt ra không có giá trị thì bay mấy hơn mấy tỷ của con đấy"

Mộc Hạ thản nhiên đáp lời sư phụ mình: " Không sao đâu ạ, lâu lâu làm chút việc tốt sẽ khiến cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn mà sư phụ. Tâm cũng nhẹ hơn nữa"

"Thật là"

Diệt Hưu bất lực thở dài, sau khi đợi một hàng dài cắt đá xong thì cuối cùng cũng đến lượt Mộc Hạ. Những viên đá cậu mua rất nhỏ, chỉ cỡ bằng một bàn tay người đàn ông trưởng thành mà thôi. Trong đó to nhất cũng chỉ có đúng một viên đá với hình thù vô cùng kỳ dị và đầy méo mó, nói trắng ra là trông nó vô cùng xấu.

Ban đầu khi cậu đặt đá lên cắt cũng có nhiều dân chơi đá đã cười rộ lên đầy vẻ khinh thường, nhưng càng cười to thì sau đó họ càng không dám cười nữa. Mỗi viên đá được cắt ra đều mang giá trị lên đến hàng tỷ USD vì độ quý hiếm của nó. Và trong đó có viên đá cầu vồng nguyệt quang đã thất truyền từ xa xưa.

Tính đến thời thế hiện nay đây là viên đá không có ai từng sở hữu được trên thế giới. Và viên đá to xấu xí kia đã mang lại kỳ tích đó.

Sau khi cắt xong toàn bộ hơn 20 viên đá thì Mộc Hạ cũng rời đi, trong khi đó nhiều người ra giá rất cao để mua lại chúng.

"Tôi không bán, số đá này tôi có việc cần dùng đến rồi. Nếu có duyên hẹn lần sau lại gặp, lúc đó có thể tôi sẽ bán lại số đá của mình"

Bất lực trước tính cách lạnh nhạt vốn có của học trò, một người làm sư phụ như cậu cũng đã quá quen thuộc rồi. Không nói gì thêm nữa, Mộc Hạ mua thêm một cái túi, bỏ hết đống đá có giá trị kia vào trong rồi xách đi về.
Nhấn Mở Bình Luận