Buổi sáng hôm sau Trương Thúy Nhi liền đem chuyện này nói với Hoắc Ni, Hoắc Ni nghe xong vẻ mặt lo lắng ấp úng như có chuyện muốn nói lại không biết nói thế nào.
Bản thân Trương Thúy Nhi là người ở trước người khác đánh không ra được mấy cái rắm, nhưng mười phần nhìn không nổi bộ dạng này của Hoắc Ni, bà ta xô đẩy Hoắc Ni một phen, mắng: "Có gì nói thì nói đi, làm gì mà ấp úng?"
Lúc này mới nói: "Anh Văn Thanh xảy ra chút chuyện, mấy ngày nay tâm trạng không tốt lắm, qua hai ngày rồi nói sau."
Trương Thúy Nhi hối thúc muốn để Chu Văn Thanh sớm cưới cô ta, bản thân cô ta không phải không sốt ruột, nhưng hai ngày nay Chu Văn Thanh bị thương, tâm tình không tốt, luôn tức giận.
Hơn nữa hai người bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, Chu Văn Thanh một câu nói rõ ràng cũng không nói với cô ta, làm sao cô ta dám thúc giục.
Trương Thúy Nhi trừng mắt: "Xảy ra chuyện? Hắn đã xảy ra chuyện gì?"
Hoắc Ni đem chuyện Chu Văn Thanh bị thương nói vớiTrương Thúy Nhi, Trương Thúy Nhi lập tức nổi giận: "Gì? Hắn bị người ta đánh?"
Hoắc Ni nhanh chóng túm lấy mẹ mình, nhỏ giọng nói: "Mẹ, người nhỏ giọng một chút, anh Văn Thanh không muốn người khác biết, anh không có nói với con như thế, là con tự đoán thôi."
Cả người Chu Văn Thanh đều bị thương, hai ngày nay động một chút chỗ nào cũng đau, Hoắc Ni mỗi ngày ở trước mặt chăm sóc, sao có thể nhìn không ra, ngã từ trên núi xuống cũng không có vết thương nhỏ vụn như vậy, rõ ràng là bị người đánh.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, lại không dám nói trước mặt Chu Văn Thanh, vừa nói hắn ta liền trở mặt.
Trở mặt xong lại lừa cô, nói trên người hắn đau cực kỳ, làm cô không nhắc tới chuyện này, rốt cuộc Hoắc Ni cũng không dám nói tới.
Cũng chính hôm nay mẹ cô ta nhắc đến, cô ta không nhịn được mới nói một câu với mẹ mình.
Trương Thúy Nhi thoạt nhìn là cái hũ nút, trên thực tế trong lòng chuyển rất nhanh, Hoắc Ni vừa nói mấy câu, trong lòng đã có ý tưởng.
"Con đi tìm Tiểu Dung hỏi xem! Mẹ nghĩ chuyện Văn Thanh không chừng là con bé kêu hai anh trai thổ phi đi làm! Thấy Văn Thanh không cần con bé, nên đi trả thù! Vậy thì quá bắt nạt người ta rồi!"
Vốn dĩ Hoắc Ni không nghĩ tới mặt này, mẹ cô ta vừa nói, cô ta bỗng nhiên nghĩ lại.
Đúng vậy! Anh Văn Thanh chịu thiệt lớn như vậy còn không nói ra, khẳng định biết là ai làm.
Nếu là người khác anh Văn Thanh vì sao không nói, hỏi cũng không cho cô ta hỏi, khẳng định là Hoắc Tiểu Dung! Đầu tiên là không cam lòng bị anh Văn Thanh vứt bỏ, sau đến chỗ cô ta châm ngòi ly gián chia rẽ bọn họ, thấy mình không mắc lừa liền tìm anh trai đánh anh Văn Thanh!
Càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy Hoắc Tiểu Dung ác độc vô cùng, chính mình xem mắt sắp phải kết hôn trong lòng còn không buông xuống được anh Văn Thanh, thế mà nghĩ ra việc ác độc này tới trả thù anh ấy.
Khổ cho anh Văn Thanh còn không muốn vạch trần mặt mũi Hoắc Tiểu Dung, làm người sao có thể xấu xa như vậy!
Không được, mình phải đi tìm Hoắc Tiểu Dung hỏi rõ ràng!
Còn lúc này Hoắc Nhung đang ở nhà ăn mì cá chiên.
Lần trước con cá lớn anh ba cô câu trở về nuôi trong lu nước, mấy ngày trước Lưu Quế Hương giết, một nửa làm thịt kho tàu, cùng ngày ăn luôn.
Nửa còn lại lăn muối treo hong gió hai ngày, làm thành cá mặn khô.
Ngày hôm qua Đảng Thành Quân vác một bao đồ căng phồng đưa tới nhà cô, người trong nhà bận rộn nói với anh chuyện đính hôn cũng không để ý tới, buổi tối mở ra mới thấy bên trong không ít đồ, dầu muối tương giấm gì đều có, cón có một túi đường đỏ lớn, ba bó lớn mì sợi, và một bình dầu dùng vải dầu đậy kín chặt chẽ!
Lúc Lưu Quế Hương mở đồ còn giật cả mình, không biết Đảng Thành Quân tặng cho bọn họ nhiều đồ đến vậy, đây không biết dùng bao nhiêu tiền bao nhiêu phiếu nữa!
Nhưng Hoắc Đại Thành lại không quá kinh ngạc, cũng không biết Đảng Thành Quân cùng ông nói chuyện gì, ông nhìn đến mấy thứ này tuy nói cũng đưa đến quá nhiều, nhưng không nói thêm gì, liền để vợ nhận lấy.
"Đứa nhỏ này có tiền đồ, cũng có suy nghĩ, về sau Tiểu Dung đi theo nó, cuộc sống sẽ không khổ sở! Mấy thứ này nếu đã là tâm ý của nó, chúng ta liền vui vẻ nhận lấy đi, đến lúc đó thêm vào của hồi môn của Tiểu Dung nhiều hơn một chút, cũng không tính lấy không đồ của người ta."
Lưu Quế Hương ngẫm lại cũng cảm thấy chồng nói có lý, lúc này mới đem đồ thu vào.
Có được nhiều đồ như vậy, Lưu Quế Hương nghĩ nhà bếp hai ngày trước còn treo cá muối, nghĩ dứt khoát làm mì cá chiên, cũng để con gái đỡ thèm.
Nửa con cá không có đầu đuôi chặt ra năm khối, vừa vặn mỗi người một khối, dùng dầu chiên, lại thêm nước hầm mềm, khi lấy ra cho thêm chút cọng hoa tỏi non, cả muối cũng không cần, liền có thể thơm làm người đều đổ rạp.
Lại một người nhận lấy một bát mì, bỏ thêm trên mặt cá chiên nước tương đậm đặc, hòa thượng ngửi thấy mùi thơm này cũng muốn hoàn tục!
Ba đại lão gia trong nhà lượng cơm đều lớn, nếu đảm bảo ăn no vậy ba bó mì sợi liền hai bữa ăn hết, Lưu Quế Hương lại tiếc, mỗi người chỉ lấy một nắm nhỏ, đem hấp mấy cái bánh bao cao lương, ăn thêm vào.
Mì trong chén Hoắc Nhung nhiều nhất, khối cá cũng lớn nhất, Lưu Quế Hương còn thêm cho cô ít rau xanh.
Lượng cơm cô ăn ít, một bát này canh lẫn mì có thịt có rau chắc chắn đủ rồi.
"Dầu này bỏ đủ thật là thơm, sợi mì trắng cũng thơm.
Em rể nhà ta thật có bản lĩnh, đến đưa lễ vật nhà mẹ đẻ đã nhiều thế này, liền thấy đối với em gái thật để trong lòng, cha, người thật là tinh mắt!"
Hoắc Tam Hưng hút rào rào hai miếng mì, ăn hăng say nói cũng nhiều, khen Đảng Thành Quân xong lại khen cha mình, hoàn toàn quên trước đó bản thân vì cha khen Đảng Thành Quân mà không phục, cảm thấy cha mình giúp người ngoài.
Hoắc Đại Thành mắt lé liếc anh một cái, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.
"Cha mày ăn muối nhiều hơn mày ăn cơm."
Lúc này Hoắc Tam Hưng đang ăn sung sướng, không tranh luận, cười hì hì: "Cha nói đúng, cha người thật giỏi."
Hai người vừa ăn còn rảnh nói chuyện, Hoắc Nhung lại không màng đến, trong mắt cô chỉ có chén mì cá chiên thơm ngào ngạt kia, ăn nghiêm túc, một câu cũng không nói.
Hoắc Nhị Quân đang ăn thì dừng đũa, đầu ngẩng lên, nhìn bên ngoài thì thấy, nói: "Hình như có người tới."
Bây giờ Hoắc Nhung mới dời lực chú ý từ mì sang cửa, chỉ thấy Hoắc Ni thoáng cái vén rèm lên, đứng ở trước mặt mọi người.
Hoắc Nhung thấy là cô ta, ngay lập tức không có hứng thú, lại cúi đầu ăn mì của mình.
Hoắc Ni vừa vào cửa liền ngửi được một mùi hương nồng đậm trong phòng, lập tức bị mùi hương mê mẩn, nhìn chằm chằm mì trong chén mọi người hồi lâu, mới nhớ ra mình tới để làm gì.
Vốn dĩ cô ta có một bụng đầy lời muốn nói, trước đó bị mùi thơm cắt ngang, lại phát hiện Hoắc Nhung căn bản không nhìn mình, ngược lại hai người Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng như hổ rình mồi đang nhìn mình chằm chằm, khí thế cùng tức giận trong lòng ngay lập tức tan biến, cô ta có thói quen tới trước mặt người khác liền như chim cút, bị người nhìn chằm chằm như vậy, bệnh cũ lập tức phát ra, một câu cũng nói không được.
Hoắc Tam Hưng còn không biết việc cô ta thông đồng với Chu Văn Thanh, Hoắc Nhị Quân đã sớm nghĩ đến, ngày đó Hoắc Nhung xem mắt lúc anh nhìn thấy Hoắc Ni cũng đã nổi lên nghi ngờ, sau đến Chu Văn Thanh chuyện kia nảy sinh, anh dùng gót chân cũng nghĩ được là ai làm, anh đối với Hoắc Ni không có hảo cảm cũng không có ác ý, chỉ xem cô ta như là em gái bà con xa, hiện tại ấn tượng đối với cô ta xuống dốc không phanh, nếu không vì quan hệ của bà bảy với nhà mình không tệ, không tốt xé rách da mặt, việc này anh khẳng định cũng không bỏ qua như vậy.
Cứ như vậy tự nhiên Hoắc Nhị Quân đối với Hoắc Ni không có ấn tượng tốt, Hoắc Tam Hưng là người lỗ mãng, thấy Hoắc Nhung không để ý cô ta, anh cũng cúi đầu tiếp tục ăn cơm, ngược lại Lưu Quế Hương vẻ mặt khó hiểu, cảm thấy con gái mình giống như có mâu thuẫn với Hoắc Ni.
Trong lòng bà nghi hoặc, trên mặt lại không thể hiện ra, đứng lên hỏi một câu: "Cháu gái sao cháu đến? Ăn cơm chưa? Có chuyện gì sao?"
Hoắc Ni còn chưa nói, Hoắc Nhị Quân mở miệng trước: "Mẹ, mẹ cứ ăn đi.
Có chuyện gì con cùng em ấy nói."
Anh buông đũa đứng dậy, nhìn về phía Hoắc Ni, "Có chuyện gì không?"
Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành nhìn như là không nhạy bén, cũng cảm giác được thái độ Hoắc Nhị Quân đối với Hoắc Ni không đúng rồi, nhưng Hoắc Nhị Quân không phải Hoắc Tam Hưng, bốn đứa nhỏ trong nhà trừ đứa lớn nhất Hoắc Nhất Minh, anh là đứa vững vàng đáng tin cậy nhất, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ sẽ cùng người khác nổi lên mâu thuẫn, anh có thể nói như vậy với Hoắc Ni, liền đảm bảo Hoắc Ni có chuyện gì làm cho anh không thoải mái.
Hoắc Ni cùng Hoắc Nhị Quân, hai vợ chồng Lưu Quế Hương khẳng định là hướng về đứa trẻ nhà mình.
Nhưng cũng không thể làm quá khó coi, Hoắc Đại Thành không ngước mắt lên, Lưu Quế Hương thì chuyển động môi.
"Con xem con kìa, sao lại nói chuyện như thế."
Sau đó liền không còn gì khác.
Trên mặt Hoắc Ni một hồi xanh một hồi trắng, bị Hoắc Nhị Quân mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm, trong lòng nghĩ anh giống như cái gì đều biết, dần dần liền đứng không nổi.
Cô ta cùng Hoắc Tiểu Dung tuy rằng cùng họ, nhưng trong mắt ba anh trai Hoắc Tiểu Dung không có em gái là cô ta, bọn họ chỉ nhìn thấy được Hoắc Tiểu Dung, vì Hoắc Tiểu Dung ngay cả Chu Văn Thanh cũng đánh, Hoắc Ni cô ta tính là cái gì?
Đã thế còn lỗ mãng hấp tấp chạy tới muốn trách móc Hoắc Tiểu Dung, lỡ như hai anh trai Tiểu Dung trở mặt cũng đánh cô ta một trận, vậy không phải cô sẽ trả giá đắt sao?
Bỗng nhiên Hoắc Ni cảm thấy nghĩ lại mà sợ, nhìn ánh mắt Hoắc Nhị Quân giống như thấy ác bá gì đó, cuối cùng một chút dũng khí cũng không có.
Khóe miệng lúng túng nửa ngày, nói câu: "Không có chuyện gì" liền chạy.
Lưu Quế hương quả thật không hiểu ra sao, Hoắc Ni này hùng hùng hổ hổ xông vào, gì cũng chưa nói lại hùng hùng hổ hổ đi luôn, đây là làm gì vậy?
Trong nhà không còn người ngoài, bà mới dạy dỗ con trai mình.
"Nhị Quân này, sao con nói như vậy với người ta? Con bé chỗ nào khiến con không thoải mái?"
Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Nhung liếc nhau, không nói chuyện.
Lưu Quế Hương còn muốn hỏi lại, Hoắc Đại Thành lại đánh gãy lời bà: "Được rồi, chuyện bọn trẻ bà đừng xen vào, Nhị Quân không phải là Tam Hưng, bà lo cái gì?"
Kẻ lỗ mãng Hoắc Tam Hưng từ đầu tới cuối cũng không hiểu đây là chuyện gì, kết quả còn không hiểu vì sao bị cha mình trào phúng một câu, không hài lòng.
"Chuyện này lại liên quan gì đến con? Anh hai, em nghi ngờ anh có việc giấu em."
Hoắc Nhung chỗ nào có thể không biết bộ dáng Hoắc Ni tức giận đùng đùng là đến nói cái gì, cô kéo tay áo Hoắc Tam Hưng, hướng anh chớp chớp mắt.
"Anh ba, đợi ăn xong em nói với anh.".