Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp


Đảng Thành Quân tính tình thẳng thắn, trước khi cùng Hoắc Nhung kết hôn, anh nói cái gì cũng không đồng ý ở nhà Hoắc Đại Thành ngủ, đêm hôm khuya khoắt vẫn phải về, Lưu Quế Hương khuyên không được, đành phải để anh đi.
Hoắc Nhung thấy người đã đi tới ngoài sân, khoác chiếc áo liền chạy ra ngoài, gió mùa đông tháng chạp thổi, chút buồn ngủ lập tức bị thổi bay.
Đảng Thành Quân vừa nhìn thấy cô, liền tức khắc vẫy tay với cô.
"Lạnh như vậy, đừng ra đây, nhanh vào đi, anh đi ngay đây."
Là rất lạnh, Hoắc Nhung khép áo lại, nhưng không nghe anh.
"Đều muộn thế này, chen trong phòng anh hai ngủ một đêm rồi về."
Gió này thổi một chút, cô lạnh muốn phát run, càng đừng nói lái xe trở về xa như vậy, chắc chắn đều lạnh buốt.
Dù sao cô đã cùng Đảng Thành Quân đính hôn, cha mẹ cô đã đồng ý đem cô gả cho anh, chỉ kém cái nghi lễ, cho dù người khác biết, cô cũng không sợ người ta nói.
Đảng Thành Quân lắc đầu: "Không có việc gì, không xa, rất nhanh liền trở về."
Hoắc Nhung cũng không khuyên được anh, biết anh kiên trì cái gì, trời lạnh như vậy, trong lòng ngược lại rất ấm áp.
"Vậy anh đi mau, đừng trì hoãn, hôm nay bồi cha em uống nhiều rượu như vậy, không có việc gì chứ?"
Đảng Thành Quân không nghe được Hoắc Nhung quan tâm anh, lời cô vừa nói, vốn dĩ không cảm thấy rượu kia mạnh cái gì, lúc này cũng điên cuồng bốc lên đầu, làm anh một bước cũng không thể di chuyển, chỉ muốn đem người ôm vào trong lòng.
Đảng Thành Quân cảm thấy như vậy không được, vốn dĩ luyến tiếc đi, muốn nhìn hai mắt Hoắc Nhung cũng không dám, theo lời Hoắc Nhung vội vàng lắc đầu.
"Không uống bao nhiêu, không sao, vậy anh đi trước."
Hoắc Nhung ừ một tiếng, muốn nói anh trên đường cẩn thận, Đảng Thành Quân lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô nói: "Còn có sáu ngày."
Hoắc Nhưng còn chưa phản ứng lại, anh đã đi rồi.
Đợi người đi xa, Hoắc Nhung mới bỗng nhiên nhớ ra, đã qua 12 giờ, cách mồng tám tháng giêng, chỉ có sáu ngày.
Thời gian sáu ngày, cũng trong chớp mắt liền tới.
Tính tình Hoắc Đại Thành không cẩn thận, vẫn luôn đắm chìm trong niềm vui con gái tìm được con rể tốt, cho đến buổi tối ngày mồng bảy, Lưu Quế Hương ngồi trên giường Hoắc Nhung, ngồi một hồi lại khóc, ông mới đột nhiên nhận ra sáng sớm mai, Đảng Thành Quân liền phải đón Hoắc Nhung đi rồi.
Từ nay về sau, tuy rằng con gái vẫn là con gái ông, nhưng cô liền có gia đình của chính mình, không thể lại cả ngày ở bên ông làm nũng với ông.
Lúc này tinh thần vui vẻ của Hoắc Đại Thành lập tức không còn.
Bầu không khí trong phòng vốn dĩ vui mừng lập tức bắt đầu trở nên thương cảm.
Tống Yến Lan là người từng trải, bản thân lại có con gái, biết gả con gái đều phải trải qua một lần như vậy, cho dù là nhà đối diện, thì chỉ cần gả ra ngoài, cảm giác cũng không giống, bởi vậy ngồi ở bên cạnh Lưu Quế Hương cũng không biết khuyên thế nào.
Đảng Thành Quân là con rể tốt, Lưu Quế Hương cũng không phải thật sự đau lòng, chính là nghĩ ngày mai con gái liền phải gả chồng, trong lòng bà liền khó chịu.
Hoắc Nhung coi bà như mẹ ruột, thấy bà khóc trong lòng cũng không thoải mái.
Dứt khoát nắm tay Lưu Quế Hương đùa bà: "Nếu mẹ luyến tiếc con, vậy con nói với Đảng Thành Quân một tiếng, ngày mai trước không gả nữa, từ từ đã."
Lưu Quế Hương khóc đến đau lòng, bị cô quấy rầy như thế, cười rộ lên: "Nói nhảm cái gì, loại việc lớn này còn có thể nói không gả liền không gả."
Tống Yến Lan thấy cô nói một câu liền chọc cười Lưu Quế Hương, cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Đúng, Thành Quân là con rể tốt như vậy, nhanh chóng gả qua hưởng phúc đi."

Tống Yến Lan cũng sẽ nói chuyện, hai người chị dâu em chồng các cô kẻ xướng người họa, cuối cùng trong lòng Lưu Quế Hương không khó chịu như vậy nữa.
Bà thở dài: "Chính là mẹ luyến tiếc Tiểu Dung, nếu con bé kết hôn, liền thành người trong nhà người khác, không thể mỗi ngày ở bên cạnh mẹ để mẹ nhìn thấy."
Hoắc Nhung đều biết, cô chỗ nào có thể không rõ trong lòng Lưu Quế Hương có bao nhiêu đau lòng con gái.

Nhưng nửa câu sau của bà, cô không để trong lòng.
"Có thể chứ, sao lại không thể, nếu mẹ muốn gặp con, con lập tức trở về, hai thôn không xa, anh ấy ở mười ngày nửa tháng cũng được."
Lưu Quế Hương thấy cô lại nói nhảm, ấn đường nhăn lại: "Chỉ nói bậy, con đã kết hôn, chỗ nào còn có thể mỗi ngày đều trở về ở."
Hoắc Nhung không cùng tranh luận cái này, cách nhìn của cô và bà không giống nhau, bà đau lòng con gái, nhưng lại cảm thấy xuất giá tòng phu, khẳng định không thể giống mỗi ngày con gái đều ở nhà mẹ đẻ, Hoắc Nhung lại cảm thấy đây là việc nhỏ, trong nhà Đảng Thành Quân không có cha mẹ, cô gả qua cũng chỉ có hai người bọn họ, tự nhiên cũng không cần nhìn sắc mặt ai, việc cô muốn trở về còn không phải một câu nói, Đảng Thành Quân khẳng định không thể không đồng ý.
"Cha, cha xem, ngoài miệng mẹ luyến tiếc con, con nói con muốn về ở, mẹ lại không cho."
Cô nhanh mồm nhanh miệng, dỗ Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành vui vẻ, Tống Yến Lan cũng ôm Hoắc Gia Hâm tham gia nói chen vào, đem vấn đề khiến người khác khó chịu rẽ sang hướng khác.
Lưu Quế Hương tóm Hoắc Nhung nói chuyện hơn nửa ngày, trước khi ngủ lại gọi Hoắc Nhung vào phòng, tiến lên nhét vào tay Hoắc Nhung một xấp được bọc bởi khăn tay, Hoắc Nhung nhìn cũng không nhìn, liền biết bên trong là tiền.
Cô tới lâu như vậy, tình huống trong nhà cũng hiểu ít nhiều, bởi vì sự giúp đỡ của Hoắc Nhất Minh, cuộc sống trong nhà còn xem như tốt, nhưng cũng chỉ có thể so sánh trong toàn Hoắc gia thôn, cả năm dựa vào trời ăn cơm tập thể, một năm thu hoạch tốt giá trị công điểm có thể nhận được nhiều hơn, thu hoạch không tốt cả năm ăn không đủ, càng đừng nói dư tiền.
Bản thân Hoắc Nhung có tính toán, tuy rằng hiện giờ trong tay cô không có tiền, nhưng cô có tay có chân, không phải bản thân không thể kiếm, hơn nữa cô gả cho Đảng Thành Quân, hai người họ là một khối, Đảng Thành Quân có tay nghề, cô có đầu óc, không lo lắng không kiếm được tiền.
Vả lại nếu như trong nhà chỉ có mình cô, cô da mặt dày liền nhận lấy, nhưng hiện tại anh hai anh ba còn chưa lấy vợ, trong nhà chỗ dùng tiền còn nhiều, tiền này, bất kể thế nào cô cũng không thể nhận.
"Mẹ, trong nhà chỗ dùng tiền còn nhiều, con có tay có chân có thể tự mình kiếm, không cần mẹ cho."
Hoắc Nhung nói liền đem tiền nhét lại trong tay Lưu Quế Hương, Lưu Quế Hương lại không muốn.
"Tiền này con cầm lấy, này cũng không phải hoàn toàn là cha và mẹ cho, bên trong ấy, còn có tiền sính lễ Thành Quân đưa."
Hoắc Nhung trước giờ chưa nghe Lưu Quế Hương nói qua Đảng Thành Quân trả lại tiền sính lễ của bọn họ, nhưng dù như thế, tiền này Hoắc Nhung cũng không thể lấy.
"Amh ấy đưa cha mẹ thì hai người nhận lấy, đó là hiếu kính hai người, không cần đưa cho con."
Lưu Quế Hương nhìn Hoắc Nhung đầy yêu thương: "Mẹ biết trong lòng con nghĩ chuyện anh hai anh ba con lấy vợ, con yên tâm, mẹ cùng cha con a, cũng gom góp cho bọn chúng, huống hồ anh hai anh ba con là con trai, bản thân có thể tự kiếm, dù mẹ không cho, bọn chúng cũng không đói."
Bà chỉ có một đứa con gái này, đau giống như con mắt, thấy cô sắp phải gả chồng, tuy trong nhà Đảng Thành Quân không có cha mẹ, nhưng cũng có hàng xóm đồng hương, hiện tại bà cho Hoắc Nhung, chính là để Hoắc Nhung sau này ở thôn Bạch Thủy tự tin đứng vững.
Cái này cùng Đảng Thành Quân đối với cô tốt hay không không liên quan.
Lại nói Đảng Thành Quân đưa tiền sính lễ tới 100 đồng, lúc lấy ra bà giật cả mình.

Nếu giữ lại tích cóp cho hai con trai lấy vợ, vậy không phải thành hút máu con gái trợ cấp con trai sao? Đừng nói bà chỉ có một đứa, cho dù có mấy đứa con gái, bà cũng không phải loại người này, làm không ra loại việc này.
Hoắc Nhung còn muốn từ chối, Hoắc Đại Thành lại gõ tẩu thuốc phiện đi tới.
"Mẹ con kêu con cầm con liền cầm đi, về sau lập gia đình sinh hoạt, chỗ nào đều phải tiêu tiền, Thành Quân đối với con tốt, trong tay cũng không thể trống không, nói ra để người khác chê cười."
Hoắc Nhung thấy cha mẹ quyết tâm phải cho, cuối cùng cũng đành nhận lấy.

Dù sao tiền này cô cầm trước, đến lúc trong nhà cần dùng, cô lại lấy ra cũng giống nhau.

Thấy Hoắc Nhung nhận tiền, Lưu Quế Hương nhanh chóng đẩy người ra cửa, kêu cô đi ngủ sớm một chút, buổi sáng Đảng Thành Quân liền phải tới đón người.
Kết Quả Hoắc Nhung còn chưa vào phòng, nửa đường bị Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng chặn lại.
"Ngày mai em gái phải gả chồng, anh hai và anh ba tặng em một thứ."
Hoắc Nhị Quân nhìn chăm chú em gái nhỏ hơn mình 6 tuồi này, luôn cảm thấy cô vẫn là cô gái nhỏ xoay quanh rối loạn ở sau mông anh, kết quả trong nháy mắt, phải gả người ta, anh ít nhiều có chút không nỡ.
Hoắc Nhung bị anh nhìn đến khó chịu, ngoài miệng cười đùa anh: "Anh hai đợi anh sau này cưới chị dâu Hồng Mai, anh chắc chắn không rảnh lo cho em, vậy em không thể vội vàng đem bản thân gả ra ngoài."
Hoắc Nhị Quân biết cô đang dỗ mình vui vẻ, cũng cười một cái: "Còn không phải à, lại sinh đứa bé đáng yêu như Hâm Hâm Nhiên Nhiên, càng không nhớ nổi em."
Hoắc Nhung ngẩng đầu: "Không sao, đến lúc đó mỗi ngày em tới giúp anh hai trông con, khẳng định không quên được."
Hai người bọn họ nói lung tung một hồi, Hoắc Tam Hưng không nhịn được.
"Đừng làm giống như em ấy không trở về, thôn Bạch Thủy có hơi xa, nếu chúng ta muốn gặp em ấy, ăn cơm sáng, không tới cơm trưa liền tới, nếu mượn xe đạp, đi đi về về đều còn mấy phút."
Hoắc Nhung cười nhìn về phía Hoắc Tam Hưng: "Anh xem anh ba nghĩ thoáng chưa."
Hoắc Tam Hưng gãi gãi đầu: "Chủ yếu Thành Quân không phải người hẹp hòi, chính là hai người kết hôn, em gái muốn trở về ở, cậu ấy còn có thể không đồng ý sao? Không được thì hai người cùng về ở, phòng em gái để trống, đợi hai đứa về, cho cậu ấy ở mười ngày nửa tháng."
Hoắc Nhị Quân bị lời phản biện của anh không nói được gì, cũng không còn tâm tư đau thương, ngón tay đẩy đẩy đầu Hoắc Tam Hưng.
"Được rồi, biết em có thể, nhanh chóng đưa đồ cho Tiểu Dung đi."
Lúc này Hoắc Tam Hưng mới lấy đồ ra, Hoắc Nhung sợ hai người lại đưa tiền, trước đó chuẩn bị xong từ chối, đã nhận tiền mẹ cô đưa, khẳng định không thể lấy của anh hai anh ba.
Kết quả lấy ra thì thấy, không phải tiền, mà là một hộp vuông nhỏ, dưới ánh trăng nhìn không rõ màu sắc, lại có thể sờ ra chất vải nhung lông xù, là một hộp quà nhỏ vải nhung xinh đẹp.
Hoắc Nhung nhận lấy mở ra thì thấy, vậy mà đựng bên trong là một chiếc đồng hồ nữ kiểu dáng xinh đẹp.
Khoảng thời gian này đồng hồ so với tiền càng đáng giá!
Hoắc Nhung sửng sốt hỏi: "Cái này mua ở chỗ nào?"
Cung tiêu xã trong Công xã căn bản không cung cấp đồng hồ, dù có, người bình thường cũng không mua, phiếu kia không phải bất kì ai có thể kiếm được.
Hoắc Nhị Quân nhìn dáng vẻ Hoắc Nhung liền biết cô thích, cười nói: "Việc này em đừng quan tâm, dù sao nguồn gốc chính đáng, em nhận lấy là được."
Hoắc Nhung không muốn lấy: "Nó tiêu hết bao nhiêu tiền vậy?"
Hoắc Tam Hưng xoa đầu Hoắc Nhung: "Kêu em nhận thì em nhận, quan tâm bao nhiêu tiền gì, đây là tấm lòng các anh trai, có thể so sánh với tiền sao?"
Hốc mắt Hoắc Nhung có chút đỏ, từ Lưu Quế Hương đến Hoắc Đại Thành lại đến ba anh em Hoắc gia, đời trước cô mất đi hai người thân nhất, đời này ông trời hậu đãi, bù đắp cho cô gấp bội.
Anh ba nói rất đúng, mặc kệ đồng hồ này bao nhiêu tiền, đều không thể so sánh với tình cảm giữa anh em bọn họ.
"Cảm ơn anh hai, cảm ơn anh ba." Hoắc Nhung hít hít mũi, nhận lấy cái đồng hồ cực kì quý giá này.
Hoắc Tam Hưng thấy cô nhận, lúc này mới cười nói: "Bây giờ mới đúng này, mau trở về đi, trời quá lạnh, muốn đông cứng rồi, ngày mai em rể tới, phải tràn đầy sức sống."
Cho dù Hoắc Tam Hưng là cái đầu gỗ, cũng có thể nhìn ra Đảng Thành Quân quan tâm em gái anh bao nhiêu, nếu không phải vậy, Hoắc Tam Hưng cũng không nỡ gả em gái cho cậu ta.
Đêm nay biến đổi bất ngờ, cuối cùng Hoắc Nhung cũng trở về phòng mình, Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia Nhiên đã ngủ, Tống Yến Lan dựa vào đầu giường chưa ngủ, đang đợi Hoắc Nhung.

Cũng may lễ vật của anh trai và chị dâu đã đưa qua, nếu không hôm nay Hoắc Nhung bị bọn họ làm cảm động từng đợt từng đợt như thế, chỉ sợ nhịn không được muốn khóc.
Nhưng lúc này Tống Yến Lan còn chưa ngủ, khẳng định là có chuyện muốn nói với cô, Hoắc Nhung bưng đèn dầu đi đến bên cạnh, đang tính hỏi chị dâu muốn nói cái gì, Tống Yến Lan lại vỗ vỗ gối bên cạnh mình.
"Hôm nay cho hai chị em bọn chúng ngủ một đầu, em cùng chị ngủ một đầu."
Bây giờ Hoắc Nhung mới để ý tới Hoắc Gia Nhiên không ngủ cùng mẹ, đang cùng Hoắc Gia Hâm đầu chạm đầu ngủ ngon lành.
Hoắc Nhung càng khó hiểu, thổi đèn mò trong bóng tối cuối cùng nằm xuống trong ổ chăn bên cạnh Tống Yến Lan.
"Chị dâu, sao? Có chuyện gì vậy?"
Tống Yến Lan hắng giọng, cũng có chút ngượng ngùng.
"Ngày mai em liền phải gả chồng, có một số việc, mẹ không tiện nói với em, chị làm chị dâu, thích hợp nói với em."
Hoắc Nhung vừa nghe, lập tức có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên giây tiếp theo nghe thấy Tống Yến Lan đem giọng nói đè xuống, nói: "Trong phòng kia chút việc, em tiến gần lại đây, chị nhỏ giọng nói cùng em...."
Hoắc Nhung:......
Tin tức mồng tám tháng giêng Hoắc gia gả con gái, trong thôn sáng sớm liền biết, thời buổi này tuy rằng không làm lớn, nhưng nếu là việc vui, mọi người ít nhiều đều muốn dính lấy không khí vui mừng, huống hồ việc Hoắc Đại Thành tìm được con rể tốt toàn bộ thôn Hoắc gia đều biết, thấy qua hay chưa thấy qua, ít nhiều đều tới tham gia náo nhiệt, nhìn xem rốt cuộc là nhân vật thế nào làm vừa lòng ông ấy.
Ngày kết hôn làm gì Đảng Thành Quân không nói qua với Hoắc Nhung, những việc này cũng không trao đổi với cô, đều là cha cô cùng mấy anh trai bận tâm.
Việc duy nhất Hoắc Nhung cần bận tâm là chỉnh lý bản thân thật tốt, trang điểm thật xinh đẹp, chờ Đảng Thành Quân tới đón.
Hoắc Nhung mặc trên người cái áo khoác bằng vải nỉ màu hồng phấn chị dâu tặng cô, trước ngực dùng kim băng đính bông hoa đỏ do Tống Yến Lan làm, trang điểm cô dâu coi như đã xong.
Hoắc Nhung ngồi trong phòng, bên ngoài ồn ào, đều là tiếng bọn trẻ trong thôn tới muốn kẹo, Hoắc Đại Thành vui vẻ, trong túi cất một đống lớn kẹo trái cây, đến một đứa cho một viên, nếu là ngày thường, chắc chắn đau lòng muốn chết.
Vừa tới buổi trưa, người thôn Bạch Thủy tới đón dâu đến rồi, Đảng Thành Quân lái máy kéo của đại đội Tam Lý, trên máy kéo buộc lụa đỏ thẫm, đằng sau có ngồi mấy chàng trai cùng thôn, so với Đảng Thành Quân tuổi nhỏ hơn một ít, miệng lại ngọt hơn anh, chẳng sợ không quen biết, gặp người đều gọi chú thím anh trai chị dâu.
Hoắc gia thôn gả đi nhiều cô gái như vậy, nhưng máy kéo tới đón dâu vẫn là lần đầu, tuy rằng vẻ mặt Đảng Thành Quân nghiêm túc không thích nói chuyện, nhưng anh lớn lên không tệ, thân hình thẳng tắp giống như cây tùng, người mang đến còn có thể nói ngọt, đem người có tuổi trong thôn cười tít mắt.
Hơn nữa nhóm Đảng Thành Quân cũng mang kẹo tới, gặp phải trẻ con đi tới muốn kẹo cũng mỗi đứa một viên, trẻ con Hoắc gia thôn lúc này rất vui sướng, hiếm khi được ăn kẹo một lần cuối trong tết này, hôm nay một lần có thể ăn hai viên, sao có thể không vui cơ chứ!
"Không trách Hoắc Đại Thành thích, tôi thấy thằng nhóc này chính là không tệ."
"Đúng rồi, còn hào phóng nữa, bà xem nhà ai kết hôn không tiếc cho trẻ con kẹo như thế này, tôi xem nào, người không những lớn lên không tệ, khẳng định điều kiện cũng không tệ!"
"Không phải nói trong nhà không còn cha mẹ sao? Vậy điều kiện có thể tốt tới mức nào?"
"Bà hiểu cái gì, người này thế nhưng từng làm lính trở về, nghe nói nhà nước có trợ cấp nữa! Nhưng bao nhiêu tiền tôi cũng không biết.

Lại nói, không có gia đình chồng có gì không tốt, con gái gả qua liền làm chủ việc nhà, phía trên không người chèn ép, mới thoải mái làm sao!"
Người trong thôn chen chúc nhau thì thầm thảo luận, càng nói càng cảm thấy Đảng Thành Quân như vậy, quả thật là tiêu chuẩn con rể kiểu mẫu.
Trương Thúy Nhi đi theo đoàn người, nghe được vừa ghen ghét vừa khó chịu.
Thím ta vốn dĩ hướng vào con rể tốt lại gây tai vạ cho Hoắc Ni nhà mình, nhưng cả người ở đâu cũng không biết, tuy hiện tại không ai biết chuyện về Hoắc Ni, nhưng có thể giấu được bao lâu? Đến lúc đó thím ta không biết để mặt vào đâu, chỉ sợ ra cửa bị người ta ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mà Hoắc Tiểu Dung thì sao? Trời xui đất khiến tìm được con rể tốt, đem con rể thanh niên trí thức thím ta nhìn trúng so với rễ cỏ đều không bằng, nhìn nụ cười trên mặt Lưu Quế Hương liền biết, thím ta một lần nữa bị bà giẫm dưới lòng bàn chân.
Trương Thúy Nhi không cam lòng, nhưng cái gì cũng không dám làm, vết bầm Hoắc Đại Sơn đánh còn chưa hết nữa, Hoắc Ni làm thím ta mất mặt lớn như vậy, thím ta chỉ sợ giấu không kỹ bị người khác phát hiện, chỗ nào còn dám làm cái gì.
Tâm tư nhỏ này của thím ta không ai biết cũng không ai quay đầu nhìn, trong sân nhà Hoắc Đại Thành chen đầy người, Đảng Thành Quân đã đứng ở ngoài phòng Hoắc Nhung xung quanh là một đoàn người, nét mặt có chút khẩn trương.
Ba anh em Hoắc gia chắn ở ngoài cửa, ngăn cản Đảng Thành quân.
Ba người đều thay đổi thái độ ngày thường với anh em tốt Đảng Thành Quân, mặt cũng rất nghiêm túc.
Hoắc Nhất Minh nói trước: "Anh chỉ có một em gái này, trong nhà nuông chiều, chưa chịu qua khổ cực gì, khả năng có chút nóng nảy, cứng đầu lên không nhất định nghe khuyên bảo.


Có chuyện gì, em từ từ nói với em ấy, nếu không nghe có thể nói với cha anh, cũng có thể nói với anh và Nhị Quân, chúng ta nhất định giúp em dạy bảo em ấy."
Hoắc Nhị Quân nhìn anh nhếch khóe miệng: "Mọi việc cùng nhau thương lượng, em ấy từ nhỏ không thích khóc, gặp chuyện thích để trong lòng, còn cố chấp, em khoan dung một chút, nhường em ấy nhiều hơn."
Cuối cùng Hoắc Tam Hưng nói: "Anh không nói vòng vo như anh cả anh hai, anh chỉ có một câu, nếu em ức hiếp em gái anh, anh liền không nhận người anh em là em."
Ba anh em nói tính tình Hoắc Nhung được nuông chiều, nhưng trên thực tế trọng điểm chỉ có một: Con gái Hoắc gia bọn họ ra ngoài, có chuyện gì Hoắc gia bọn họ chắc chắn dạy bảo, nhưng người khác không thể ức hiếp cô.
Nếu có người làm Hoắc Nhung rớt nước mắt, ba anh em bọn họ khẳng định không bằng lòng.
Có chỗ nào Đảng Thành Quân có thể nghe không hiểu, chút xíu cũng không hề do dự gật đầu đáp ứng.
"Anh cả anh hai anh ba, các anh yên tâm, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em nhất định nhường cô ấy."
Anh là một người đàn ông, tuyệt đối không tranh cãi đúng sai nhất thời cùng vợ mình, càng không để cô khóc.
Từ nay về sau chỉ cần là Hoắc Nhung nói, đều đúng.
Hoắc Nhất Minh vừa lòng vỗ vai Đảng Thành Quân, tránh đường cho anh.

Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng một trái một phải mở cửa cho anh.
Tống Yến Lan đỡ Hoắc Nhung đứng ở cửa, lời mấy người vừa nói, toàn bộ Hoắc Nhung đều nghe được.
Hốc mắt cô đỏ lên, ngày hôm qua là cô khuyên giải các anh, hôm nay biến thành bản thân không nỡ.
Đảng Thành Quân ánh mắt đầy nóng bỏng nhìn cô, thấy hốc mắt cô đỏ, trong lòng anh cũng không dễ chịu.
Tống Yến Lan đưa tay Hoắc Nhung cho Đảng Thành quân, Đảng Thành Quân đây là lần đầu tiếp xúc da thịt kéo tay Hoắc Nhung.
Hai người khấu đầu lạy tạ Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành, Lưu Quế Hương nhịn rồi nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được, trộm quay đầu khóc.
Hoắc Nhung ôm Lưu Quế Hương cũng khó chịu vô cùng, Hoắc Đại Thành hốc mắt ửng đỏ, kéo Hoắc Nhung vào trong lòng vỗ vỗ.
"Được rồi, đi nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian."
Bấy giờ Đảng Thành Quân mới kéo tay Hoắc Nhung, đón người ra cổng.
Mấy chàng trai theo Đảng Thành Quân đi đón dâu vẫn là lần đầu nhìn thấy chị dâu bọn họ trông như thế nào, kinh ngạc không khép được miệng, đều nhìn Hoắc Nhung như chết lặng, muốn nói chút lời dí dỏm đều mắc kẹt, cuối cùng cười hì hì hai tiếng, dứt khoát khen nói: "Chị dâu thật đẹp, bọn em đều không biết nên nói cái gì."
Đảng Thành Quân nắm tay Hoắc Nhung, cảm thấy cảm xúc của cô có chút sa sút, lần đầu tiên nói đùa: "Vậy mấy đứa trở về nghĩ thật kĩ, nghĩ kĩ lại tiếp tục nói, chỉ khen đẹp thì không được, khen cái khác đi."
Hoắc Nhung nghe anh đùa như vậy, cuối cùng đôi mắt cong cong, cười.
"Có cái gì đẹp mà khen, đừng nói bừa."
Đảng Thành Quân thấy cô cuối cùng lộ ra chút ý cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trèo lên máy kéo vươn tay ra với Hoắc Nhung.
Tay kia không tính là đẹp, trên mỗi đốt ngón tay đều rải rác vết chai, lại to lớn có lực, nhìn thấy khiến người ta tràn đầy cảm giác an toàn, hai mắt Hoắc Nhung nhìn chằm chằm bàn tay kia, Đảng Thành Quân thấy có chút khẩn trương, cô mới đưa tay nắm lấy tay anh.
Đảng Thành Quân nắm tay cô trong tay, vừa non vừa mềm như không có xương, làm cả người Đảng Thành Quân đều nóng lên, anh một tay kéo người lên xe, sau đó ngón tay đan vào tay cô chặt chẽ.
Hoắc Nhung bị lòng bàn tay nóng rực của anh làm bỏng rụt lại một cái, lại không rút ra được, đành phải để anh nắm chặt.
Hai người đứng trên máy kéo vẫy tay với mấy người Hoắc Đại Thành, sau đó mấy chàng trai đón dâu nâng của hồi môn của Hoắc Nhung lên đặt sau máy kéo, rồi lên luôn, chen ở đằng sau Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân, lúc về Đảng Thành Quân không lái, một người trong đoàn đón dâu trở thành người lái, sau khi máy kéo rung châm lửa, lái đi dưới ánh mắt mọi người.
Khi máy kéo rời thôn Hoắc gia, Hoắc Nhung thấy rõ một hình dáng quen tránh sau một cái cây, là Hoắc Ni mặt mũi tiều tụy, nhìn Hoắc Nhung giống như muốn nói gì với cô.
Đảng Thành Quân cũng thấy, anh không biết Hoắc Ni, chỉ cho là người này tới tìm vợ anh, liền nhìn Hoắc Nhung như dò hỏi, Hoắc Nhung cũng quay đầu sang một bên, cười với anh: "Không có gì, đi thôi."
Đương nhiên Đảng Thành Quân nghe lời vợ, không có hiệu lệnh của anh, người lái máy kéo cũng không dừng, máy lớn ầm ầm gần Hoắc Ni lái đi rồi, phun khói thải vào mặt cô ta.
Hoắc Nhung chắc chắn không có gì tốt nói cùng cô ta, lời cô muốn nói, tối ngày đó cô đã nói rồi, hiện tại cô phải hướng tới cuộc sống mới tốt đẹp của cô, quan tâm người khác nhiều như vậy làm cái gì?.


Nhấn Mở Bình Luận