Lý chính lại nhụt chí: "Mọi người khổ sở biết bao mới xây được mái nhà, bỏ ra tiền để dành hơn nửa đời người liền bị người ta cướp đi như thế sao?"
"Trước tiên làm rõ địa vị của vị Hạ đại nhân này đã." Trình Loan Loan trầm ngâm nói, "Nhị Cẩu, con đi mời Ngu phu tử, Tiểu Hạ, Khổng tú nương tới đây."
Ba người này đều xem như người có thân phận không bình thường, mọi người gặp mặt chia sẻ một chút tin tức hẳn là có thể suy nghĩ ra thân phận của Hạ đại nhân.
Lúc Triệu Nhị Cẩu đi mời người, trong nhà Trình Loan Loan lại có không ít người tới.
"Lý chính, gà mái đẻ trứng của nhà ta bị quan sai bắt đi, ở ngay trước mặt ta liền bẻ gãy cổ gà, cũng không đưa tiền mua gà cho ta."
"Ôi, cuộc sống này không có cách nào sống tiếp được nữa, những kẻ làm quan này khi dễ người khác, thôn Đại Hà chúng ta đã tạo cái nghiệt gì?"
"Chúng ta cùng vào trong thành tìm Huyện lệnh đại nhân, để Huyện lệnh đại nhân chủ trì công đạo!"
"..."
"Mọi người yên tâm chớ vội." Lý chính hít sâu một hơi, trầm ổn mở miệng, "Chuyện này, ta cùng nương Đại Sơn thương lượng rồi giải quyết, các vị trong nhà có tổn thất gì đều nhớ kỹ, ngày sau trong thôn sẽ bổ sung cho mọi người."
Nói như vậy, người trong thôn mới không cam lòng rời đi.
Chờ mấy người Ngu phu tử đến, mấy người đi vào thư phòng, chính thức họp.
Khổng tú nương ở Kinh Thành mưu sinh hơn mười năm, hành tẩu ở hậu trạch đại hộ nhân gia, đối với tình huống của Kinh Thành cũng tính là có hiểu biết, nàng là người đầu tiên mở miệng nói: "Hạ gia có một vị đại quan Nhị phẩm, ở Kinh Thành rất có uy vọng thế lực, Hạ gia còn có một vị công tử đính hôn với nữ nhi nhà đại tướng quân, sau khi cùng phủ tướng quân kết làm quan hệ thông gia, thế lực của Hạ gia ở kinh thành càng thêm nước lên thì thuyền lên, có điều, ta không biết vị Hạ đại nhân này và Hạ gia ở kinh thành có quan hệ gì."
Ngu phu tử trầm giọng nói: "Năm đó ta ở Kinh Thành một thời gian, cũng có tiếp xúc với một tiểu bối của Hạ gia, người Hạ gia làm việc huênh hoang, không kiêng nể gì cả, ta lưu lạc đến tận đây chính là nhờ người này ban tặng... Chuyện quá khứ cũng không nhắc lại, tóm lại, Hạ gia Kinh Thành chính là trọng thần trong triều, nếu như vị lục phẩm Hạ đại nhân này là con cháu dòng chính của Hạ gia Kinh Thành, như vậy, thôn Đại Hà chỉ có thể nuốt cục tức này xuống thôi."
"Hắn không phải dòng chính Hạ gia." Hạ Tiêu cụp mắt, chậm rãi mở miệng, "Một đứa con thứ dòng nhánh Hạ gia."
Lý chính kinh ngạc nói: "Hạ sư phụ, sao ngươi biết được chuyện Hạ gia ở Kinh Thành, ngươi từng đến Kinh Thành à?"
Thân phận của Hạ Tiêu ở thôn Đại Hà là biểu đệ nhà họ hàng xa của Trình Loan Loan, tuy nói khí chất của Hạ Tiêu không giống hán tử trong thôn, nhưng người trong thôn cũng chỉ sẽ cảm thấy đó là khí chất của người luyện võ, ai cũng không nghĩ tới, hắn vậy mà biết Hạ gia ở Kinh Thành, đám người ném ánh mắt tò mò qua, bao gồm cả Trình Loan Loan.
Toàn thôn chỉ có Trình Loan Loan biết hắn chân chính họ Hạ, mà vị Hạ đại nhân này cũng họ Hạ, hẳn là...
Nàng mở miệng giải vây: "Người học võ, lịch luyện tứ phương, Tiểu Hạ từng đến Kinh Thành cũng bình thường, có điều, cho dù vị Hạ đại nhân chỉ là con thứ dòng nhánh thì đó cũng là người Hạ gia, khó có thể đối phó."
Ngu phu tử gật đầu tán thành, hắn lúc trước thành tiến sĩ, xem như người có quan thân, hơn nữa còn có sự hẫu thuẫn mạnh mẽ của Ngu gia, nhưng vẫn bị Hạ gia một cước giẫm vào trong bùn nhão, cuộc sống tốt đẹp cứ như vậy bị phá hủy.
Hắn trốn vào trong thôn trang sơn cốc, từ bỏ con đường làm quan, từ bỏ lật lại bản án, làm sao lại vẫn đối đầu với Hạ gia...
Hạ Tiêu giữ im lặng.
Hắn cùng Hạ Viêm quen biết nhau từ hồi thiếu niên, nếu như bị Hạ Viêm phát hiện chỗ ẩn thân của hắn, hắn sẽ lại chết một lần nữa, hắn cũng không muốn đối đầu chính diện với Hạ gia.
Đã quen trải qua cuộc sống an ổn yên tĩnh rồi, ai lại muốn đi vào con đường sinh tử một lần nữa?
Nhưng hắn đường đường là con dòng chính Hạ gia, chẳng lẽ lại phải sợ một đứa con thứ xuất dòng phụ hay sao?