Ở công trường có tổng cộng ba mươi sáu người thì có ba mươi người đã mua thạch băng.
Sáu người còn lại chắc là do gia cảnh thật sự rất nghèo khó, thật sự nhẫn nhịn không đến mua.
Trình Loan Loan liếc nhìn vào trong thùng, ít nhất cũng phải còn bảy tám mươi bát thạch băng, ở chỗ này chắc chắn sẽ không bán được nữa vậy nên bọn họ phải đổi chỗ bán.
1
Nàng đang suy nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu để bán.
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu thì hào hứng ngồi ở bên cạnh đếm tiền.
Triệu Đại Sơn ngẩn người nói: "Tổng cộng là sáu mươi bốn văn tiền, nương à, một ngày có thể kiếm được nhiều như vậy sao!"
Triệu Tam Ngưu cũng không thể tin được: "Một ngày vác bao lớn cũng chỉ mới kiếm được hai mươi văn tiền, bán thạch băng có thể kiếm được tận sáu mươi bốn văn tiền, nhà chúng ta sắp trở nên giàu có rồi!"
Trình Loan Loan: "....."
Hai tiểu tử này có thể thu lại dáng vẻ chưa từng trải sự đời này lại được không?
Nàng giận dữ nói: "Thạch băng thêm đường nâu tốn bốn mươi văn tiền, những cái bát và thìa sứ này tốn đến ba mươi văn tiền, còn chưa thu lại được vốn nữa mà các con vui mừng cái gì vậy?"
Gương mặt đen của Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu lập tức suy sụp.
Hai người bấm bấm đầu ngón tay tính xem còn thiếu bao nhiêu mới có thể kiếm đủ tiền, nhưng tính tới tính lui cũng không tính ra được.
Trình Loan Loan thu dọn xong đồ đạc: "Trước tiên nên ăn gì đó đi đã, rồi sau đó đi đến nơi tiếp theo."
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu gánh hai gánh đồ cùng nàng lên đường.
Mặc dù chợ sáng đã tan rồi nhưng vẫn còn rất nhiều quầy hàng ăn uống ở trên đường, Trình Loan Loan ngồi xuống ở một quán mì.
Triệu Tam Ngưu lập tức giữ nàng: "Nương, con ăn bánh bao là được rồi...."
Một cái bánh bao trắng hai văn tiền, nhưng một bát mì ở đây tốn tận mười văn tiền, bọn họ phải bán năm bát thạch băng mới có thể kiếm lại được.
Triệu Đại Sơn kịch liệt lắc đầu: "Nương, chúng ta trở về nhà ăn là được rồi, Tuệ Nương nhất định đã nấu rất nhiều thức ăn ngon...."
"Kêu các con ăn thì cứ ăn đi!" Trình Loan Loan có chút sầu não nhìn hai đứa con trai ngốc nghếch của mình, "Không ăn no thì sao mà có sức làm việc, chút nữa vẫn còn phải bán thạch băng, bán hết rồi về."
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu nghe vậy đành phải ngồi xuống.
Bà chủ nhanh chóng bưng ra ba bát mì, mùi hương vừa thoảng qua, nước miếng của Triệu Tam Ngưu lập tức chảy xuống bàn, nhân lúc không có ai nhìn thấy, hắn liền vội vàng lấy tay áo lau đi.
Trình Loan Loan cầm đũa lên: "Mau ăn đi!"
Cảnh tượng này, Trình Loan Loan không dám nhìn thẳng, nàng quay đầu hỏi bà chủ quán mì: "Tẩu tử, ngài biết trấn Bình An của chúng ta có học đường không?"
"Học đường lớn nhất của trấn Bình An chúng ta là học đường Đức Khang, là của một lão thư sinh mở đó, nhưng mà lão thư sinh tuổi tác đã cao, có một số chuyện không còn nhớ rõ nữa rồi." Bà chủ hạ giọng của mình xuống, "Hiện tại có rất nhiều người đều cho con mình đi học ở trấn Hà Khẩu bên cạnh. Trấn Hà Khẩu là của một cử nhân lão gia thành lập ra, đi học ở bên đó thì mới có tiền đồ."
Trình Loan Loan mơ hồ nhớ rằng Trình Chiêu, đứa trẻ có tiền đồ nhất của Trình gia hình như học tại trấn Hà Khẩu, tên là cái gì mà thư viện Nam Phủ.
Trong lòng nàng có tính toán, lại hỏi: "Từ đây đến trấn Hà Khẩu thì mất bao lâu?"
"Không xa, đi bộ nửa canh giờ là tới."
Trình Loan Loan cảm ơn bà chủ rồi trả ba mươi văn tiền, sau đó nàng đưa hai nhi tử của mình đi đến trấn Hà Khẩu.
Lúc này đã là giữa trưa, ở cửa trấn không có xe bò kéo nên ba người chỉ có thể đi bộ đến đó. Đến cuối buổi trưa mới nhìn thấy tường thành của trấn Hà Khẩu.
Chỉ nhìn qua một cái, Trình Loan Loan cảm thấy trấn Hà Khẩu kinh tế phát triển hơn trấn Bình An một chút, người qua lại tấp nập, cách đó không xa ở ven có một con sông lớn, trên mặt sông chìm nổi lác đác vài con thuyền, bến thuyền đằng kia cơ hồ còn náo nhiệt hơn.