Tư Niên nghĩ mình xem cuộc thi "Thiên hà" sẽ ngồi ở dưới khán đài như bao người cổ vũ.
Không ngờ khi cậu mở mắt ra cậu đã ngồi tại vị trí cao nhất khán đài cùng năm bảy người khác.
Tư Niên chỉ biết được hiệu trưởng của học viện quân sự, thầy của Anzasil và cha nuôi của Edric. Cậu cũng không rõ đời này thân phận của họ có thay đổi hay không.
Anzasil thấy Tư Niên đã tỉnh liền tranh thủ đổi tay ôm cậu vì hắn sợ bé con trong lòng thức giấc nên vẫn chịu tê cả cánh tay từ sáng đến giờ.
Hải cẩu nhỏ dường như cũng hiểu được hắn bị đau, cậu kêu lên vài tiếng nho nhỏ, đưa hai tay cụt ngủn mềm mại không ngừng dùng sức xoa bóp cho Anzasil.
Ánh mắt Anzasil tràn ngập ý cười, hắn vui vẻ hôn lên cái đầu nhỏ của hải cẩu nhà mình:
"Không sao, em ngoan quá. Có đói không? Muốn ăn quýt không? Anh lột quýt cho em nhé?"
Mục đứng bên cạnh vừa lột xong quả quýt trên tay, nghe Anzasil nói thế liền tiện tay đưa qua.
Anzasil cũng tự nhiên nhận lấy, ăn thử một chút liền nói:
"Trái này không được ngọt lắm, để anh chọn quả khác cho em"
Tư Niên gật gật đầu.
Cậu hiểu Anzasil, đối với những vấn đề này nếu không muốn phiền phức thì tốt nhất là Anzasil nói gì cũng phải gật gật đầu.
Tư Niên không biết rằng cạnh bên cạnh bọn cậu là tướng quân Geran đang tích cực phát biểu trước sóng trực tiếp nhưng hiện tại người trên khắp vũ trụ chỉ quan tâm thiếu tướng thiên tài Anzasil và tinh thú bảo bối trong lòng hắn.
Đến khi Tư Niên sắp ngủ gục lần hai thì trận đấu cũng đã bắt đầu.
Trước khi tiến hành chiến đấu giành ngôi quán quân là màn chào sân của giải thưởng đồng đội.
Đây cũng là giải thưởng cao quý không thua chức vô địch.
Vì cuộc thi này không chỉ đơn giản là một cuộc thi tìm kiếm người thắng cuộc mà con là cuộc thi để các thế lực lớn tìm kiếm nhân tài. Và họ không cần tìm một người mạnh mẽ là khó thuần, họ cần tìm người đủ mạnh nhưng cũng phải biết làm việc, kết đội với những người mạnh khác.
Cuộc thi đồng đội là ban tổ chức sẽ bốc thăm ghép cặp hai người bất kỳ, sau đó bọn họ sẽ được đưa vào không gian giả tưởng giải mã tin mật, ngoài năng lực của cá nhân thì yếu tố quan trọng nhất là khả năng hợp tác.
Keiran không hứng thú lắm với phần thi này, hắn chỉ tham gia cho đủ chỉ tiêu, vì các hệ có lợi thế về tốc độ như hệ phong, hệ ám, hệ tốc độ sẽ gần như rất khó hợp tác với người khác, phải cần có thời gian luyện tập và chiến đấu cùng nhau.
Edric cũng không hứng thú, hắn đã quen chiến đấu đơn độc, dù hợp tác cũng là một trong những nội dung huấn luyện nhưng lại không được chú trọng bằng kỹ năng chỉ huy và chiến đấu. Bản thân Edric đã là thiếu gia của gia tộc Lewis, đời này của hắn chỉ trung thành với gia tộc của mình.
Chỉ đến khi người bốc thăm đọc hai số báo danh của Edric và Keiran cũng một lúc thì tâm trí cả hai mới trở về.
Keiran và Edric quay sang nhìn nhau, ngay lập tức Keiran liền cúi đầu trốn tránh.
Nhưng cũng không trốn được bao lâu, khi bốc thăm kết thúc, Edric cũng tiến lại gần Keiran:
"Hợp tác vui vẻ, tôi rất thích phần thưởng của mục này, cậu có thể giúp tôi lấy không?"
Keiran ấp úng đôi chút rồi cũng trả lời:
"Tôi sẽ cố hết sức, nhưng cậu biết đấy, dị năng của tôi..."
Edric:
"Không sao, chỉ cần cố hết sức là được"
Keiran không muốn liên lụy Edric lấy phần thưởng, dù không thể là gì của nhau, Keiran cũng hy vọng ấn tượng của mình trong lòng đối phương cũng không quá tệ.
Edric:
"Còn nửa giờ nữa sẽ bắt đầu. Chúng ta qua bên kia trao đổi một chút được không?"
Tư Niên thở dài một tiếng.
Trong hình dạng hải cẩu chỉ có thể thấy bụng nhỏ của cậu hơi phập phòng, vậy mà Anzaisl tinh ý biết được cậu nhàm chán:
"Buồn ngủ lại ngủ một lúc, khi nào họ đánh nhau, anh sẽ gọi em"
Tư Niên không hiểu tại sao dạo này mình vô cũng mệt mỏi, cả người đều gần như không có sức lực, chỉ muốn ngủ thật nhiều.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ được nguyên nhân là do mùa thay lông.
Nhưng cậu không muốn làm đau tay Anzaisl nữa nên chỉ lắc lắc đầu.
Anzasil đang định khuyên nhủ, bỗng nhiên có một người tiến đến gần hắn.
Tư Niên cũng xoay qua nhìn.
"Ngao ngao ngao" - Là Lạc Đoàn kìa.
Lạc Đoàn đi tới bắt tay với Anzasil.
Cả hai dường như có quen biết nhau từ trước.
Lạc Đoàn thân thiện xoa xoa đầu Tư Niên một cái:
"Lớn hơn lần trước nhiều nhưng vẫn đẹp trai"
Qika theo Lạc Đoàn đến cũng nhìn qua cười nói:
"Thiếu tướng có thể cho tôi chụp tinh thú của ngài mấy tấm ảnh không? Vợ tôi nhớ cầu tuyết của ngài lắm, hôm trước còn vừa mới nhắc"
Anzasil rất vui vẻ khoe khoang:
"Được, chút nữa tôi gửi anh ảnh tôi chụp em ấy"
Anzaisl có cả một kho hình bé con của mình từ nhỏ đến lớn đấy.
Mục đưa quả quýt chua trên cho Qika rồi hỏi:
"Sila đã sinh chưa? Bé trai hay bé gái?"
Qika:
"Sinh được bốn hôm rồi? Là bé gái"
Mục:
"Thế là trai gái đều có đủ"
Lạc Đoàn vỗ vỗ vai Mục:
"Cậu còn trẻ, đừng buồn, đừng buồn"
Mục:
"Anh còn chưa cưới thì tôi làm sao gấp được"
Lạc Đoàn lấy quang não trong không gian ra:
"Chưa thông báo với cậu rồi. Tôi đã tìm được người để tôi trao tấm thân này rồi nhé. Em ấy đây này"
Tư Niên tò mò nghiên qua xem.
Người trong quang não là một người cậu cũng từng rất quen thuộc.
Lạc Anh.
Thế giới này loạn rồi? Lạc Anh là em họ của Lạc Đoàn mà???
Lạc Đoàn thấy bé trắng mập nhìn chằm chằm không chớp mắt liền đưa tay xoa xoa đầu cậu cười:
"Đây là Lục Anh, cậu ấy cũng dễ thương giống như em vậy"
Anzasil cau mày đẩy đẩy tay Lạc Đoàn ra khỏi đầu hải cẩu nhỏ của mình.
Tư Niên vẫn muốn nghiên cứu thêm một lần nữa để chắc chắn cậu thiếu niên trong ảnh là Lạc Anh nhưng bỗng nhiên đầu óc trống rỗng, tay chân không có sức lực.
Tư Niên mệt mỏi tựa vào lồng ngực Anzasil.
Anzasil áp má vào bộ lông trắng tinh khôi của Tư Niên cọ cọ dò hỏi:
"Em mệt sao? Có muốn về nhà không?"
Tư Niên nghiêm túc lắc lắc đầu.
Cậu về thì chắc chắn Anzasil cũng rời đi.
Tư Niên đã biết được cuộc thi này không chỉ đơn giản là cuộc thi tranh tài, những người thể hiện xuất sắc đều sẽ được các thế lực săn đón, mời gọi.
Cả Anzasil hay Mục cũng đều muốn tìm một người có khả năng hỗ trợ bọn họ trong giai đoạn thịnh vượng hiện tại.
Tư Niên nghĩ mình chỉ cần nhắm mắt một lúc thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng cổ họng càng lúc càng khô, tay hay đuôi đôi lúc sẽ hơi nhói lên đau đớn. Tư Niên chỉ có thể chịu đựng thêm ba mươi phút, nếu sau ba mươi phút này cậu không tốt lên, có lẽ phải nói Anzasil mang mình đi bệnh viện.
Bên dưới đang là sân khấu độc diễn của Keiran và Edric.
Khi bốc thăm trúng hai bọn họ, mọi người bên dưới đều cảm thấy cặp đôi đối thủ không đội trời chung này chắc chắn sẽ nằm cuối bảng.
Thế mà bọn họ hiện tại đã bỏ xa các đối thủ khác.
Các cặp đôi sẽ tách nhau ra, một người được thả vào không gian tối tìm kiếm thông tin, một người ngoài giải mã tin mật.
Người ở ngoài sẽ có bản đồ sơ thảo địa hình bên trong, họ nói chuyện qua một bộ đàm và hướng dẫn nhau đi tìm manh mối.
Keiran cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Dường như cậu đã từng trong một nơi tối tăm nào đó yên lặng và tĩnh mịch, sợ hãi bủa vây, trên tay cậu nắm chặt một chiếc vỏ sò như bùa hộ mệnh, từ vỏ sò phát ra âm thanh trầm ấm, an ủi, động viên.
Edric không nghe Keiran đáp lại liền lớn tiếng hơn:
"Keiran, cậu ổn không?"
"Tôi vẫn ổn. Phía trước tối quá, nhưng hình như là vực thẳm, tôi không mò được đường ở phía trước, bên cạnh tôi có người đến"
"Đừng quan tâm họ. Cậu thăm dò xung quanh trước đi, tôi tính toán lại bản đồ"
.....
"Edric!'
"Sao thế?"
Keiran có vẻ ngại ngùng vì sự nhát gan của mình nên giọng hơi run rẫy:
"Ồ, không sao? Tôi vừa đạp phải thứ gì đó mềm mềm nhớt nhớt. Người đến đây nhiều hơn rồi, có khoảng năm bảy người, bọn họ thật ồn ào. Họ vừa rủ tôi hợp tác tìm cách"
Edric:
"Tin tưởng chờ tôi một lúc nữa, đừng đi theo bọn họ"
"Được, tôi chờ cậu"
"Cậu có biết mình đang đứng trên cái gì không, có vách núi cao nào không?"
"Tôi đi trên đá, vách núi cao thì tôi đang đứng trên nó này, gió rất nhiều và vồ vập"
"Nhảy xuống đi"
Không có tiếng đáp lời.
Gần ba mươi giây trôi qua, Edric đã có phần căng thẳng mới nghe được giọng của Keiran lần nữa:
"Đợi bọn người kia đi xa một chút mới dám nhảy. Vách vực không cao, phía dưới là cỏ, cỏ cao hơn nửa người tôi"
Keiran vẫn còn nghe bọn người trên vách đá mắng chửi nhau.
"Nhảy cái gì mà nhảy? Nếu nhảy xuống mà chết là lập tức bị tống truyền khỏi không gian này đấy"
"Tin tưởng con mẹ cậu, tôi nói cậu không hiểu à? Trước mặt là vực thẳm"
"Là do cậu không xem được bản đồ"
"Thông tin tôi đưa ra làm gì sai? Là cậu giải mã sai nên ra cái bản đồ sai"
"Tôi nói rồi gió đang thổi hướng đông bắc"
"Cậu xem thường tôi không biết phân biệt đông tây đó à?"
"Tôi mặt kệ, cậu mau tìm cách. Phía trước không có đường thì làm sao tiến lên. Tôi đâu phải chim"
...
Keiran đã đi xa, không còn nghe rõ họ nói chuyện.
Chỉ còn giọng vững vàng, đáng tin cậy của Edric thông qua bộ đàm.
Keiran không biết từ bao giờ mình lại tin tưởng hắn như thế, không một chút nghi ngờ, không một giây chần chừ suy nghĩ.
Edric và Keiran dùng tốc độ thần thánh, vượt mặt tất cả các đối thủ thành công lấy được tin mật đầu tiên.
Keiran ngồi trên một cái cây lớn chờ Edric giải mã.
Do cậu đã hoàn thành nhiệm vụ nên không gian giả tưởng trong mắt của cậu đã được trả lại ánh sáng.
Phía dưới mắt Keiran là một đám người đang nhảy qua đầm lấy.
"Ba mươi độ là góc thế nào?"
"Cậu mới ngu đó, cả nhà cậu đều ngu"
"Cậu tính kiểu gì đó? Tôi rớt xuống đầm lầy rồi"
"Đã nói không có đá"
"Sao tôi biết được hòn đá này thứ mấy chứ?"
"Cái gì mà không dùng nổi dị năng? Tôi không dùng dị năng là chìm phía dưới rồi"
"Sai rồi? Nghe đơn giản thế? Tôi sắp chết rồi này"
"Quay lại? Quay lại đường nào?"
"Má nó, cậu tính chậm chạp quá, hòn đá đó bị người khác đứng rồi, tôi đánh không lại hắn"
"Có mười hai mảnh, không lầm được, tôi biết đếm"
"Tối thì sờ, tôi cũng không mù cảm giác"
"Cậu mới sai đấy. Tôi không thể sai được"
"Chúng ta gian khổ thế này mới qua được, vậy mà có tên hệ ám kia vừa đến đã qua được"
"Con mẹ nó tên kia thách thức tôi kia, tôi nhất định phải liều mạng với nó, cậu đừng cản tôi"
"Lại một tên hệ ám qua, trò này không công bằng"
"Tôi cứ thích than đấy, cậu chậm chạp quá"