Trên cái cây của Keiran đang ngồi bỗng nhiên xuất hiện một người lạ mặt.
Keiran ngước mắt lên nhìn hắn cau mày.
"Xin chào, tôi là Nguyên, là người thứ hai tìm ra mã số, tôi có thể ngồi với cậu không?"
Keiran từ chối:
"Tôi không quen ngồi chung cái cây với người khác lắm, cậu qua cây khác đi"
Còn có chuyện không quen ngồi chung cây nữa à??? Nguyên thật sự vô cùng thắc mắc nhưng vẫn lịch sự chọn một địa điểm mới. (Nguyên là dị năng giả hệ ám trong đội của Du Han ở đời trước á)
Keiran càng lúc càng nôn nóng lòng.
Cậu hoàn thành nhiệm vụ đã lâu nhưng Edric vẫn chưa giải được mật mã sau cùng, Keiran không biết mình có đọc sai số nào cho Edric không.
Người hoàn thành cũng đã tăng lên thành mười hai.
Trên cái cây của Keiran chiếm cũng đã xuất hiện thêm một Yeltai.
Đại Hùng một chật vật trèo lên cây với đại ca mình nhưng lại bị Keiran ghét bỏ:
"Cậu vẫn nên nằm dưới gốc đi, học đòi leo trèo lên đây làm gì?"
Đại Hùng cũng không tức giận:
"Em cũng nghĩ thế, nhưng mà em phải lên đây chứng thực xem phải đại ca không, nghe đâu anh ghép cặp với Edric mà, không ngờ cũng về đích được, mà còn sớm hơn em"
Keiran cảm thấy mình bị khinh thường nên hừ lạnh dùng gió xô Đại Hùng xuống:
"Cậu tới được đây mới đáng bất ngờ đấy"
Đại Hùng:
"Thế thì anh không chú tâm nghe ghép cặp rồi, em cùng đội với thiên tài giải mã là Băng đấy"
Nếu không phải Đại Hùng hữu dũng vô mưu thì Băng đã có thể hướng đồng đội của mình về đích từ lâu. Nhưng tính tình Băng vốn trầm tĩnh, hơi lạnh lùng nhưng cũng rất bao dung với người khác, nên là Băng có đủ kiên nhẫn chậm rãi chỉ cho Đại Hùng từng chi tiết, không hề oán giận, trách móc nhưng những đội kia, nên Đại Hùng vẫn có thể nằm trong những người về đích sớm nhất.
Keiran nhỏ giọng:
"Thiên tài cái gì chứ? Edric mới là thiên tài"
Đại Hùng:
"Đại ca đang nói gì thế"
"Tôi bảo cậu im..."
Keiran chưa nói dứt lời đã được tống truyền ra khỏi không gian ảo, bên cạnh là Edric đang mỉm cười:
"Xin lỗi để cậu phải chờ lâu. Chúng ta giành chiến thắng rồi"
Keiran vui vẻ bước xuống, bỏ quên những tính toán mấy hôm trước sau đầu mà bá vai Edric kiêu ngạo:
"Cậu thấy tôi có cừ không?"
Đang phát sóng trực tiếp nên có rất nhiều camera nhỏ quay về phía họ.
Edric cũng không ngại ngùng mà khen ngợi Keiran.
Keiran cầm lấy tấm bản đồ đã được giải mã chi tiết, Edric đứng bên cạnh chỉ cho Keiran những nơi cậu đã đi qua:
"Thế là đám mềm mềm nhớt nhớt tôi đạp là nấm bochi sao?"
"Đúng thế, còn đây là điểm cậu nhảy xuống này..."
Hai bọn họ thân thiết nói chuyện, trông ngọt ngào và hài hòa đến lạ.
Ngay lập tức khắp diễn đàn trên quang não đều tìm hiểu mối quan hệ của hai người.
- ---------
Cơn đau trên người Tư Niên đã biến mất, cậu tựa vào lòng ngực Anzasil ổn định hơi thở.
Anzasil đang tập trung xem xét biểu hiện của các thí sinh bên dưới vẫn không quên vuốt ve tinh thú nhỏ của mình.
Các cặp đôi lần lượt trở về, không khí bên dưới cũng ồn ào hẳn lên.
Anzasil khó tính khó nết lấy ra một đôi tai thỏ đeo lên cho hải cẩu nhỏ trong lòng. Thế là một con thỏ trắng thân hình hải cẩu ra đời.
"Bé ngoan ngủ nào, bé ngoan lại ngủ nào"
"Ngao ngao ngao" - Bé ngoan nhà anh mà ngủ nữa chắc sẽ thảm thiết hy sinh đấy.
Anzasil hiểu rằng cậu không muốn ngủ nữa liền ôm cậu lên cao hơn, để tầm mắt cậu hơn vai mình một chút sau đó chỉ xuống dưới:
"Bên đó đều là dị năng giả đấy. Một lúc nữa bọn họ sẽ diễn trò đánh nhau cho em xem nhé?"
Tư Niên chỉ tìm kiếm những bóng dáng quen thuộc để quan sát.
Đây là một tương lai mới, có lẽ nơi này họ sẽ chẳng có giao điểm nào cả nhưng Tư Niên vẫn muốn nhìn bọn họ một cái, hy vọng bọn họ đều hạnh phúc, bình an.
Có đôi khi xa cách không phải là vì không hợp nhau, nó chỉ đơn giản là không còn chung đường, chung lối, ai cũng có cuộc sống riêng, có những bận rộn riêng và rồi trên con đường họ chọn sẽ xuất hiện những người bạn mới dần thay cho những người bạn cũ sẻ chia những câu chuyện cùng mình.
Tư Niên nhìn theo bóng lưng của Keiran.
Cậu ấy vẫn như thế, chỉ là thêm vài phần trẻ con, đôi mắt vẫn sáng ngời, phong thái vẫn phóng khoáng, nhiệt huyết.
Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, Keiran lập tức ngẩng đầu nhìn lên đài cao, nhưng cậu chỉ thấy một con hải cẩu béo trong tay thiếu tướng Anzasil và phó thiếu tướng Mục là đang nhìn về hướng này.
Keiran bất giác mỉm cười với bọn họ, trong giấc mơ của Keiran, bọn cậu đã bị một con cecs làm nổ tàu bay và chết, một cái chết thật ngu ngốc nhưng cũng buồn cười vì đến sau cùng ít nhất bọn họ đều chết cùng nhau.
- ----
Anzasil đang tập trung đánh giá những người tiềm năng trong cuộc thi thì phát hiện ra hải cẩu nhỏ trong lòng mình nóng lên, như ôm một mặt trời nhỏ.
Hơi thở của cầu tuyết cũng gấp gáp, đôi mắt lờ đờ không tiêu cự.
Anzasil lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Bên tai có những tiếng xào xáo dò hỏi, nhưng đổi lại chỉ là cái cau mày lo lắng từ Anzasil, hắn dường như đã không còn nghe vào bất cứ âm thanh gì.
Mục cũng lo lắng bước theo nhưng hắn đã quen với tính tình của Anzasil nên chỉ im lặng đi lấy tàu bay.
Anzasil vừa nhỏ giọng bên tai Tư Niên gọi cậu, vừa áp cả thân thể đang run rẩy của cậu vào lòng ngực nhỏ của mình.
Người Tư Niên rất nóng nhưng biểu hiện lại nói gần cậu rất lạnh, cả người tìm ôm chặt lấy nguồn nhiệt từ lồng ngực Anzasil.
Anzasil vừa lo lắng vừa cảm thấy quen thuộc.
Trong giấc mơ thì em ấy cứ nóng lên như thế và rồi biến thành một cậu thiếu niên xinh đẹp.
Mục bên cạnh cũng biết được hải cẩu nhỏ đang bất ổn, bên ngoài Mục vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhưng thật sự là Mục đã đưa tàu bay lên cao đến tiến vào không phận dành cho quân đội.
Không có vật khác cảng đường, Mục lái tàu nhanh như chớp.
Anzasil nhìn Tư Niên trong lòng mình đang bắt đầu khẽ giãy giụa và rên rỉ vài âm thanh mỏng liền gấp gáp không thôi.
Bỗng nhiên, vài tiếng "răc rắc" vang lên.
Anzasil ôm Tư Niên tách ra khỏi người mình một chút thì phát hiện vòng cổ thủy tinh thạch xinh đẹp hắn tặng Tư Niên đã bị hút cạn, nứt ra thành nhiều mảnh và vỡ ra, vài cái sắt ngọn đâm vào da thịt Anzasil đến bậc máu.
Anzasil đã đạt đến cấp chín, thân thể hắn được hệ thổ bổ trợ cứng rắn như đá không dễ bị tổn thương, vậy mà hôm nay là chịu thua mấy mảnh thủy tinh vụn này.
Nhưng Anzasil không có thời gian quan tâm, hắn lo lắng kiểm tra thân thể Tư Niên.
Có lẽ do lớp lông dày nên Tư Niên không chịu bất kỳ thương tổn nào? Nhỉ?
Anzasil lấy từ nhẫn không gian của mình ra vài viên linh thạch không hề nhỏ, tất cả đều để vào lòng cho Tư Niên hấp thụ.
Một lúc sau dường như thấy Tư Niên quả nhiên ổn hơn, Anzasil mới quay sang nói với Mục:
"Cậu có linh thạch không?"
Mục đang tập trung lái tàu nhưng vẫn nghe được lời Anzasil nói, hắn lập tức lấy ra toàn bộ linh thạch của mình đưa cho Anzasil.
Tàu bay rất nhanh nhưng nơi này cách trung tâm vô cùng xa, vì dị năng giả thường cần một khoảng không gian vô cùng lớn để có thể thoải mái chiến đấu không mà không cần lo nghĩ kiềm nén sức mạnh sợ phá hư cơ sở vật chất và cuộc thi lớn như "Thiên hà" thì nơi chiến đấu phải mô phỏng địa hình cơ bản như sông, núi, rừng, sa mạc, tuyết,... nên cần phải làm xa khu trung tâm.
Anzasil cứ ôm chặt lấy Tư Niên như sợ mất đi thứ gì.
Trong lòng hắn nóng lên cực đại, Anzasil cúi người xuống chỉ thấy hải cẩu nhỏ trong lòng mình bị một vòng ánh sáng bao lấy.
Quang dị năng? Em ấy có quang dị năng?
Anzasil chưa kịp phản ứng thì ánh sáng đã vụt tắt.
Cầu tuyết của hắn biến thành người.
Biến thành người thật rồi!!!
Mục luôn chú ý phía sau, hắn nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện liền dừng tàu bay lại.
Một lúc sau vẫn chưa thấy Anzasil nói gì thì hắn mới lên tiếng:
"Vẫn đi đến bệnh viện sao? Cầu tuyết..."
Anzasil:
"Không, đến chỗ của Lạc Đoàn"
Anzasil nói dứt lời mới lấy quang não ra liên lạc với Lạc Đoàn.
"Được, cậu đến cứ vào từ cửa chính, tôi sắp xếp người"
"Tôi cần bác sĩ nhưng tôi muốn bảo mật hoàn toàn"
"Tôi đảm bảo, tôi cũng sẽ lập tức trở về"
- -------------
Trên sàn đấu là trận chiến thứ 7: Băng và Du Han.
Băng gọi bão tuyết, hạ thấp nhiệt độ xung quanh làm cho Du Han khó khăn di chuyển, sau đó tạo ra những tấm băng mỏng sắt bén tấn công.
Du Han gần như chỉ yên lặng tránh né, dị năng hệ kim không cảm nhận được không gian quá tốt nhưng Du Han có thể tạo ra một tấm khiên vững chắc giúp cho hắn cũng không quá chật vật.
Tuyết càng lúc càng lớn, mù mịt khắp không gian.
Những người bên ngoài còn theo dõi trận đấu qua camera vẫn gặp khó khăn trong việc xác định vị trí của Băng.
Vậy mà Du Han chỉ nhắm chặt mắt, tâm thế bình tĩnh. Trong giây phút không ai ngờ tới hắn đã chuyển khiên thành một thanh đao lớn, bậc người lên cao chém một đường vào tâm bão tuyết.
Tuyết dẫn tan đi.
Trận này Du Han thắng.
Du Han bước xuống đài thi đấu trong một không gian im lặng, mọi người đều ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng với sự đảo chiều nhanh đến thế.
Chỉ có một mình Suy Kao mững rỡ chạy đến khen ngợi Du Han.
Edric từ xa nhìn Du Han không rời, Keiran bên cạnh cúi đầu thở dài:
"Cậu ấy mạnh thật"
Edric:
"Đúng vậy nhưng được gặp gỡ những người mạnh như thế thì cuộc thi này mới xứng đáng, không phải sao? Cậu cũng rất mạnh mẽ. Trận sau là đến lượt cậu rồi, cố lên"
Keiran nhìn qua đối thủ của mình ở đối diện - là Otas.
Otas cũng đang nhìn Keiran, thấy Keiran quay qua hướng mình liền vẫy vẫy tay mỉm cười.
Keiran không hiểu sao có phần mất tự nhiên nhưng sau cũng vẫn kịp phản ứng lại làm một động tác chào hỏi.
Keiran hỏi Edric bên cạnh mình:
"Cậu có biết cậu ấy không?"
Edric:
"Biết, Otas có hai người cha, một người làm trong tòa án quân đội, một người làm trong chính trị ngoại giao, nhưng cậu ấy lại trốn gia đình mà đi theo con đường nghệ thuật, năm trước tranh của cậu ấy vừa đạt giải sáng tạo cao quý của liên bang, lúc này hai người cha của cậu ấy mới biết. Không rõ tại sao lần này cậu ấy lại ở đây"
Sau khi biết thì cả hai bọn họ đều bỏ lại công việc của mình, đi đến tinh cầu Kiyaito tham gia lễ trao giải, làm chấn động truyền thông một thời gian.
Keiran cảm thán, quả nhiên giấc mơ đều không phải thật.
Không phải đứa trẻ nào cũng là tờ giấy trắng, không hẳn người nào sinh ra cũng thiện lương nhưng một tình yêu thương và một cách yêu thương đúng đắn chắc chắn sẽ giúp một đứa trẻ trưởng thành tốt đẹp.
- ----
Trong máy trị liệu, Băng chán nản nằm yên.
Trong lòng hắn trống rỗng, không phải khó chịu đến phát khóc, cũng không phải nuối tiếc đến đau lòng. Băng chỉ cảm thấy nhàm chán.
Băng biết mình kém người khác nhất chính là ở tính ganh đua này.
Người ta thua trong thế thắng sẽ có cảm xúc gì? Tức giận? Oán trách? Đau khổ? Buồn bực?
Băng không có những cảm xúc đó, thua thì là thua và thắng cũng chỉ là thắng.
Người khác đánh giá Băng ôn hòa, kiên nhẫn, bao dung. Bản thân Băng biết mình là một kẻ lạnh nhạt, nội tâm của hắn là một mảnh trời yên tĩnh.
Băng nghĩ mình sẽ cứ thế nhàm chán đến cuối đời.
Không ngờ một ba giây sau, khi hắn vừa đặt chân khỏi máy trị liệu liền gặp được người thay đổi cả cuộc đời mình.
Đó là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp, xinh đẹp như một thiên thần.
Cô ấy mang đến cho Băng một ly nước và một phần bánh, nói với Băng vài câu gì đó mà Băng không nhớ rõ.
Băng chưa bao giờ thiếu tự nhiên như thế chỉ có thể gật gật, rồi lắc lắc đầu.
Cô gái nói vài câu không thấy Băng phản ứng liền ngại ngùng rời đi.
Một người khác trong phòng cũng vừa nằm này trị liệu ra đi đến hỏi Băng:
"Đội trưởng, anh quen em gái của Edric nữa sao? Cô ấy xinh đẹp thật, ai mà nghĩ cô gái như thế lại là chủ một hội quán lớn, nhưng nghe đâu cô ấy không thích các dị năng giả hệ băng và hệ tốc độ"
Băng lần đầu tiên trong cuộc đời biết lo lắng và rầu rĩ vì dị năng của mình.
______
Ra một loạt chương buồn nhất là số like chênh lệch lớn, mấy bé nó sẽ ganh tị với nhau lắm á huhu.