Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Cuối cùng không còn cách nào, Hạng Lưu Dương chỉ đành để Lưu công công đưa Mục Tân Thành đi.

"Hoàng hậu trong cung nhớ đứa cháu duy nhất này của mình rồi, cho nô tài thuận tiện dẫn người vào kinh, không biết Hạng đại nhân có thể sắp xếp một chút được không?"

Gương mặt già nua của Lưu công công tươi cười, lời nói cũng khách khí, chỉ có điều lúc này cũng đã nhắc đến hoàng hậu rồi, cũng không có chút ý khách khí nào, còn có ý vị muốn dùng hoàng hậu uy hiếp trong đó.

Hạng Lưu Dương bất động thanh sắc nhìn Cố Tại Ngôn, thấy Cố Tại Ngôn gật đầu, lúc này Hạng Lưu Dương mới đồng ý.

Lưu công công rất đắc ý, mặt mày cũng có chút hếch lên.

Mà lúc hai cha con Mục Tân Thành đi ra, dữ dằn nhìn liếc qua Hạng Lưu Dương, giống như là muốn khắc dáng vẻ của Hạng Lưu Dương vào trong xương cốt, sau đó tìm lúc trả thù.

Đối với chuyện này Hạng Lưu Dương vẫn mặt không đổi sắc, hắn đã theo Nhiếp chính vương làm việc, nếu như thật sự sợ người ta uy hiếp, hôm nay cỏ trên mộ cũng phải mấy lứa rồi.

Hai cha con Mục Tân Thành rời đi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhưng mà vụ án lần này thật sự phải tiếp tục thẩm tra xử lý.

Hạng Lưu Dương đến muộn, cho nên lần nữa hỏi Trương Tiến Danh những chi tiết bên trong.

"Theo bản quan biết, thôn dân thôn Đại Vĩ khoảng chừng trên trăm hộ, ngươi sao chỉ mang mấy người đi cướp người?"

Vụ án Bình Bình này là quan trọng nhất, chính là người nọ cố ý nhắc nhở chú ý, cho nên hắn không thể không lên tiếng hỏi rõ ràng.

"Là Phạm Thị phòng lớn Lưu Gia, là bọn họ thông tri thảo dân nói phần lớn đàn ông của thôn Đại Vĩ đều ra ngoài, thảo dân lúc đó mới dám phái người đến cướp người." Trương Tiến Danh trả lời chi tiết.

Mà Trương Tiến Danh vừa mới nói những lời này, trong đám người đã có một người phụ nữ hai chân mềm nhũn, ngã ngửa ra đất, làm rối loạn một trận.

Hạng Lưu Dương ngước mắt nhìn về phía đám người, cầm lấy kinh đường mộc muốn gõ xuống hô yên lặng, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu oan thê lương.

"Đại lão gia, oan uổng quá--"

Theo giọng nói, mội người nhìn thấy một người phụ nữ vẻ mặt chật vật, ngã giữa đám người, quỳ gối trước công đường.

Người này, chính là đại bá nương của Lưu Ly, Phạm Phương Huệ.

Lúc này Phạm Phương Huệ có vẻ nhếch nhác, cả người run rẩy, dáng vẻ bị dọa sợ.

Bà ta rất rõ, một khi mình bị liên lụy vào, sẽ bị xử tội buôn người.

Theo bản năng, Phạm Phương Huệ nhìn về phía Lưu Ly, cũng không quan tâm ánh mắt Lưu Ly nhìn mình lạnh đến mức nào, Phạm Phương Huệ đã khóc thê thê thảm thảm, giọng điệu cầu khẩu: "Ly, đại bá nương ngày thường đối tốt với cháu như vậy, cháu cũng nên làm chứng cho đại bá nương đi, đại bá nương thật sự không có hợp mưu lừa bán Bình Bình với Trương lão gia mà, cháu nhất định phải tin tưởng đại bá nương.”

Lưu Ly nhìn bộ dạng này của Phạm Phương Huệ, trên mặt không chút nhúc nhích.

Phòng lớn Lưu Gia, ba phen mấy bận hại cô, hại con của cô, cô một chút cũng không muốn tha cho bọn họ.

Vốn chỉ có thể đợi về rồi tính toán tiếp, đại bá nương này đã xuất hiện, sao cô có thể tha được?



"Đại bá nương, bản lĩnh trợn mắt nói láo này của bà, tôi không thể không bội phục." Lưu Ly trào phúng.

Phạm Phương Huệ nghe như vậy, đáy mắt vừa có chút lúng túng vừa vô cùng phẫn nộ.

Lưu Ly đáng chết này, thật sự là hạ mặt mũi của bà ta trước mặt nhiều người như vậy!

"Lưu Ly, tôi chính là trưởng bối của cô..." Phạm Phương Huệ dường như quên mất đây là đâu.

"Yên lặng!" Hạng Lưu Dương rốt cuộc cũng gõ vang kinh đường mộc, cắt đứt lời muốn nói trong miệng Phạm Phương Huệ.

Phạm Phương Huệ sợ đến mức run lên, không dám nói nữa.

"Bên dưới là người phương nào? Hãy xưng tên ra." Hạng Lưu Dương trầm giọng, rất có uy nghiêm.

"Dân...dân phụ là thê tử phòng lớn nhà họ Lưu thôn Đại Vĩ Phạm Thị." Phạm Phương Huệ chưa từng gặp quan lớn như vậy, càng không thấy quan uy lớn như vậy, miệng lắp bắp cuối cùng cũng nói xong.

Hạng Lưu Dương nghe vậy, liền hỏi: "Trương Tiến Danh trấn Biên Lư chỉ ra và xác nhận ngươi là đồng lõa, tội này ngươi có nhận?"

"Đại nhân, oan quá!" Phạm Phương Huệ mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn nhớ kêu oan: "Bình Bình này chính là cháu bên ngoại của dân phụ, dân phụ thương còn không hết, sao có thể cấu kết với người ngoài bán nó đi được? Kính xin đại nhân minh xét."

Ba ngày trước, tin tức của La Thành truyền về lại trấn Biên Lư.

Sau khi Phạm Phương Huệ nghe được thì không ngồi yên được nữa, để đứa con lớn nhất của mình tự đi xe suốt đêm đến La Thành.

Nếu không phải nửa đường rẽ ngang đến thị trấn đón con trai nhỏ, lấy chuyện đó nói cho con trai nhỏ rồi bàn tính, biết tính nghiêm trọng của chuyện này, Phạm Thị thật sự không thể bình tĩnh như bây giờ.

Dù sao hôm nay việc này liên quan đến tiền đồ của con trai nhỏ, nếu như mình bị định tội vậy thì khoa thi đường của con trai xem như xong rồi.

Cho nên Phạm Phương Huệ bây giờ trong lòng cũng chỉ có biết một điều, đó chính là: Vì tiền đồ của con trai tuyệt đối không thể nhận tội!

Nghe Phạm Phương Huệ nói vậy, Lưu Ly lại cười lạnh.

Cháu bên ngoại? Thương Bình Bình?

Bọn họ vẫn còn đang ở đây đấy, cứ như vậy nói dối thái quá thế có hỏi ý kiến cô chưa?

"Đại nhân!" Tầm mắt của Lưu Ly dời khỏi người Phạm Phương Huệ, nhìn về Hạng Lưu Dương ở trên công đường: "Dân phụ có mấy vấn đề muốn hỏi đại bá nương ở đây, chẳng biết có thể không."

Có thể? Đương nhiên có thể!

Hạng Lưu Dương thiếu chút nữa bật thốt ra, nhưng nghĩ đến hình tượng của mình, lập tức đứng đắn: "Ngươi hỏi!"

Phạm Phương Huệ nhìn Lưu Ly, trong lòng có dự cảm không tốt lắm.

Mà lúc này, Lưu Ly lại mở miệng: "Đại bá nương nói bà không liên quan đến chuyện này, vậy dám hỏi lúc trước đại bá nương có từng làm mai cho ta và Trương lão gia, để ta mang theo đứa nhỏ gả cho Trương lão gia?"



"Cái này..." Ánh mắt Phạm Phương Huệ lóe lên một cái, nhìn về phía đằng sau, lập tức gật nhẹ đầu: "Đúng thế, cô với người không mai mối tằng tịu với nhau chưa kết hôn đã mang thai, một người mang theo hai đứa con không dễ dàng, đại bá nương cũng là vì cô mới giới thiệu cô cho người ta, đại bá nương đây cũng là vì tốt cho cô."

Phạm Phương Huệ vẻ mặt đúng lý hợp tình.

Mà bà vừa nói lời này, mọi người lại xôn xao.

"Không mai mối tằng tịu với nhau chưa kết hôn đã mang thai? Làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy sao còn mặt mũi sống?"

"Đúng thế, nếu là ta, ta đã sớm đụng đầu chết đi, nào dám đến trên công đường này chứ?"

"Bên ngoài thanh thuần, bên trong bẩn thỉu, nữ tử như vậy cũng không hiếm thấy..."

Phạm Phương Huệ, thành công làm cho tư tưởng của quần chúng vây xem lệch đi, cả một đám người đều đang chỉ trích Lưu Ly.

Hạng Lưu Dương nghe mấy lời đó, vô thức nhìn về phía Cố Tại Ngôn.

Chỉ là vừa nhìn quua, nào có thấy người vừa rồi vẫn còn thấy?

Tất cả mọi người đang nghị luận ầm ĩ, Bình Bình hai tay nắm chặt thành quả đấm, gương mặt tức giận, mà Lưu Ly lại lạnh lùng, như là những lời kia không phải nói đến cô.

Thấy Bình Bình phẫn nộ, Lưu Ly an ủi: "Bình Bình, con phải nhớ kỹ những người kia đều là những người râu ria, lời nói của bọn họ không nên để trong lòng."

Lưu Ly cô cho đến bây giờ cũng không sợ bị người nói, trước không sợ, bây giờ không sợ, sau này cũng không sợ, nhưng mà sợ mang đến ảnh hưởng không tốt cho đứa nhỏ, cho nên đành phải mở miệng hướng dẫn.

Bình Bình ngẩng đầu, thấy trên mặt mẹ mình không có chút bi thương và né tránh nào, ngược lại bình bình thản thản, nhất thời Bình Bình ngây ngẩn cả nggười.

Mẹ, mẹ thật sự không quan tâm những người đó sao?

Những người đó rõ ràng nói khó nghe như vậy.

Lưu Ly đã nhìn ra được nghi hoặc của Bình Bình, cũng không nhiều lời.

Có một số việc cần phải mở miệng giải thích, mà có một số việc thì cần thể hiện bằng hành động.

Đợi Bình Bình thật sự cảm thấy mình không quan tâm, có thể sẽ thật sự không quan tâm nữa.

Lời nói và hành động đều mẫu mực, không có gì hơn.

Người ngoài vĩnh viễn cũng là người ngoài, không cần vì lời nói của người ngoài mà làm mình thấy đau khổ.

Rõ ràng, cho dù dân phong bên này tương đối cởi mở, nhưng mà trình độ chấp nhận đối với việc chưa kết hôn đã mang thai cũng không cao, lời nói của quần chúng vây xem không ngừng lại, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

Hạng Lưu Dương thấy tình huống như vậy, đang muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng mà lúc này sau đám người có một giọng nói trầm giận truyền đến.

"Ai nói nàng không mai mối tằng tịu với nhau chưa kết hôn đã mang thai chứ?"
Nhấn Mở Bình Luận