Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Thị vệ vừa nghe thấy vậy, sợ đến mức lập tức nằm rạp xuống đất: “Thuộc hạ không dám, chỉ là chuyện thuộc hạ nghe được có liên quan đến Nhiếp Chính Vương.”

Trong kinh, không ai là không sợ Nhiếp Chính Vương.

Mà thị vệ cũng biết rất rõ, điều mà bà ta ghét nhất chính là có người nhắc đến Nhiếp Chính Vương ở trước mặt bà ta.

Quả nhiên, hoàng hậu vừa nghe thấy câu nói này của thị vệ, giọng nói lập tức trở nên vô cùng sắc bén.

“To gan!”

Nói xong lời này, Mục hoàng hậu vẫn có chút thất thần đứng dậy.

Nhưng, rất nhanh Mục hoàng hậu đã phản ứng lại, sau khi biết được mình đã thất thần, thu lại biểu cảm, trầm giọng nói: “Được rồi, bổn cung đã biết chuyện, ngươi lui xuống trước đi, chuyện này chôn chặt ở trong bụng cho bổn cung, nếu không…”

Mục hoàng hậu còn chưa nói xong, đã dọa tên thị vệ kia sợ đến mức cả người toàn là mồ hôi.

“Hôm nay thuộc hạ không vào cung, thuộc hạ cáo lui.”

Nói xong, thị vệ kia chân sau rời đi.

Trong cung điện chỉ còn lại một mình hoàng hậu.

Không có ai nhìn thấy, Mục hoàng hậu cũng không thể che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Nhiếp Chính Vương mất tích nhiều ngày, bà ta và hoàng thượng đã từng phái người đi tìm, nhưng không có bất kỳ tin tức gì.

Mặc dù tuyên bố với bên ngoài “sống phải thấy người, chết phải thấy xác’, nhưng bà ta và hoàng thượng điều biết rõ, trong lòng bọn họ đều xem như Cố Tại Ngôn đã chết.

Nếu không phải như vậy, theo tính cách của hắn, đã trở về kinh thành từ lâu rồi.

Dù sao những chuyện mà hoàng thượng làm ở biên cương, bà ta đều biết, Nhiếp Chính Vương sao có thể không biết.

Mà điều khiến bà ta sợ hãi chính là chuyện này còn có sự nhúng tay của nhà họ Mục bà ta.

Năm đó, hoàng thượng 33 tuổi mới đăng cơ, nhưng lại bị một đứa con hoang mới mười năm tuổi làm Nhiếp Chính Vương trước một bước, không chỉ trong lòng hoàng thượng cảm thấy ủy khuất, mà bà ta cũng sốt ruột.

Dù sao hoàng nhi của mình chỉ nhỏ hơn đồ con hoang kia mấy tuổi, nếu như đồ con hoang kia cứ chiếm vị trí Nhiếp Chính Vương, lúc hoàng nhi của bà ta đăng cơ, không phải giống như hoàng thượng, đều phải chịu sự khống chế của người khác?

Nên chuyện đối phó với đồ con hoang này, nhà họ Mục bà ta cũng góp một phần sức lực.

Càng nghĩ, trong lòng hoàng hậu càng bất an.

“Không được, chuyện này ta phải nói với hoàng thượng.”

Mục hoàng hậu nói xong, muốn đi ra ngoài.

Chỉ cần hoàng thượng biết được Cố Tại Ngôn vẫn còn sống, nhất định sẽ đuổi cùng giết tận hắn.

Chỉ cần Cố Tại Ngôn chết, bọn họ sẽ an toàn.

Nhưng, Mục hoàng hậu còn chưa đi đến cửa, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.

“A…” Hoàng hậu giật mình: “Người đâu, có…”

“Hoàng hậu nương nương, Nhiếp Chính Vương bảo Tiểu nhân đến chuyển lời, chuyển lời xong Tiểu nhân sẽ rời đi, hoàng hậu chắc chắn muốn gọi người ngoài?”

Mục hoàng hậu vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt tái nhợt.



Cố Tại Ngôn, rõ ràng vẫn chưa chết?

Sao có thể?

Tại sao mạng của hắn lại lớn như vậy?

Bóng người kia cũng không quan tâm trong lòng Mục hoàng hậu đang nghĩ gì, từ trong lòng móc ra một lá thư.

“Hoàng hậu mời xem qua trước.”

Nói xong, lá thư kia bay đến chân hoàng hậu.

Nhìn lá thư dưới chân, vẻ mặt hoàng hậu trở nên vô cùng khó coi.

Sao lại có lý lẽ này, đây không phải ném bộ mặt hoàng hậu của một nước như bà ta xuống đất rồi giẫm lên sao?

Mục hoàng hậu đứng thẳng eo, không có ý định nhặt lá thư kia.

Người kia đứng ở cửa cũng không vội, chỉ thờ ơ nói: “Hoàng hậu đã không xem, vậy Tiểu nhân đi đây, hi vọng hoàng hậu nương nương đừng hối hận.”

Nghe thấy vậy, trong lòng Mục hoàng hậu có một linh cảm không được tốt, đang định hỏi người kia có ý gì, thì người kia đã quay người muốn rời đi.

“Đợi đã!” Mục hoàng hậu hoảng loạn gọi người kia lại.

Người kia dừng lại, nhưng không quay người lại.

Mục hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, trong mắt mang theo sự căm hận và oan ức, nhục nhã, nhưng cuối cùng vẫn cúi người nhặt lá thư trên mặt đất lên.

Giây phút cúi người xuống, Mục hoàng hậu chỉ cảm thấy trên mặt bà ta đau rát.

Bà ta đã hoàn toàn mất hết mặt mũi.

Cố Tại Ngôn!

Trong lòng Mục hoàng hậu gào thét cái tên này, hận không thể băm vằm người này thành trăm nghìn mảnh.

Nhưng, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, khuôn mặt vốn có chút trắng của Mục hoàng hậu đột nhiên trở nên trắng bệch.

Giây tiếp theo, Mục hoàng hậu tức giận xé rách lá thư trong tay.

“Hoàng hậu đừng gấp, người xé lá thư này thì vẫn còn những lá thư khác.” Người kia không biết quay người lại từ lúc nào, từ trong lòng móc ra một lá thư y hệt: “Hoàng hậu nương nương cứ yên tâm, trong tay Nhiếp Chính Vương của chúng tôi còn rất nhiều.”

Mục hoàng hậu: “…” Đừng gấp? Sao có thể không gấp? Yên tâm? Làm sao có thể yên tâm?

“Nhiếp Chính Vương của chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần hoàng thượng biết ngài ấy ở đâu, cho dù có phải hoàng hậu nương nương tiết lộ ra hay không, thì cũng đều tính lên người hoàng hậu nương nương, thứ trong lá thư này sẽ được chiếu cáo thiên hạ.”

Mục hoàng hậu: “…” Đê tiện, vô sỉ.

Đây chính là muốn bà ta giúp hắn che giấu hành tung!

Bà ta hận không thể bảo hoàng thượng giết chết hắn, sao có thể giúp hắn che giấu?

Nằm mơ! Đừng hòng!

“Nhiếp Chính Vương còn nói, có lẽ hoàng hậu sẽ không nghe lời, có lẽ lựa chọn tuyên bố chuyện này ra ngoài, sau đó hoàng hậu xem lời nói của Tiểu nhân như rắm mà thả ra!”

Mục hoàng hậu: “…” Bà ta nói muốn tuyên bố thứ này ra ngoài lúc nào?



Bà ta không nói!

Hơn nữa, bà ta cũng không dám.

Bây giờ chỉ là những tin đồn đem chuyện mua bán người chĩa về phía bà ta và hoàng nhi, có thể mang đến vấn đề rất lớn cho hoàng nhi, nếu như là sự thật, hoàng nhi của bà ta sao có thể ngồi lên được ngai vàng?

Không, không thể!

“Nói với Nhiếp Chính Vương, bổn cung sẽ giúp hắn ta che giấu hành tung.” Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, Mục hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hoàng hậu nương nương nói gì vậy? Nhiếp Chính Vương của chúng tôi không bảo hoàng hậu nương nương giúp che giấu hành tung, tiểu nhân không hề nói câu này.”

Mục hoàng hậu: “…” Bà ta không nói nên lời.

Đúng vậy, người này không nói muốn bà ta che giấu hành tung, nhưng ý tứ trong lời nói không phải là ý này sao?

Đúng là đã được lợi rồi còn khoe mẽ.

Mục hoành hậu rất tức giận, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia rời đi.

Cho dù Mục hoàng hậu rất muốn kêu người bắt người kia lại, nhưng bà ta biết, không thể làm như vậy.

Cuối cùng cơn tức giận trong lòng vẫn chưa hết, hoàng hậu chỉ có thể nổi giận đập nát hết những thứ ở trong điện.

Sau khi bình tĩnh lại, Mục hoàng hậu vội vàng ra lệnh cho người đi đến Lương Châu.

Cố Tại Ngôn nói không để cho hoàng thượng biết được tin tức của hắn, nhưng không nói bà ta không thể chú ý đến động tĩnh của hắn.

Dám uy hiếp bà ta như vậy, sớm muộn gì bà ta cũng để cho hắn biết cái gì là hối hận!

Dưới đáy mắt Mục hoàng hậu, tràn đầy sự hung ác.

….

Những chuyện ở trong cung này, Lưu Ly không hề biết, thậm chí cô còn không biết tin Mục Tân Thành đã chết.

Trở về thôn đã mấy ngày rồi, nhưng mấy ngày nay cô rất bận.

Vừa phải xử lý những đống hạt thông kia, vừa phải dành thời gian đi vào trong sơn cốc để trồng rau, còn phải thu gom nấm và làm bao nấm, chuẩn bị đưa việc trồng nấm vào những công việc trong một ngày.

Đúng lúc lão Trần đến để giao nhà, cô còn phải hẹn thợ mộc đến để làm đồ đạc trong nhà, đúng là bận đến mức hận không thể phân thân ra để làm.

Còn về hai đứa bé, Lưu Ly đã giao cho Cố Tại Ngôn trông coi.

Từ sau khi Bình Bình bị cướp, hai đứa bé vô cùng chịu khó, chăm chỉ học võ, có lúc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hai đứa nhỏ Lưu Ly lại cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không ngăn cản.

Mà mấy ngày nay trong thôn không có ai đến tìm cô để nhắc về chuyện muốn trồng rau cùng với cô, điều này khiến cô ít nhiều cũng có chút thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự đoán.

Dù sao mỗi người đều tránh những nguy hiểm do những sự vật không biết gây ra.

Ngược lại sau khi dân làng biết có thể bán rơm củi cho cô, những người nhàn rỗi, không làm việc ở nhà cũng đều đi lên núi chặt củi, mới có mấy ngày, rơm củi nhà cô đã chất thành đống cao đến kinh người.

Nếu như là mọi ngày, dân làng sẽ không chặt củi đưa lên trấn để bán, trừ khi thật sự nghèo đến mức không có gì để ăn, dù sao rơm củi vừa nặng lại còn không đáng tiền, trấn lại còn xa.

Nhưng nếu như ở trước cửa nhà có thể bán được rơm củi, hơn nữa số lượng yêu cầu khá nhiều, không có ai là không muốn.

Hôm nay, Lưu Ly đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lúc, Trương Đại Tú đã vội vàng đi đến.
Nhấn Mở Bình Luận