Một câu đột nhiên của Cố Tại Ngôn khiến Lưu Ly ngạc nhiên.
Phương Hương Lâu?
Đó không phải là quán đứng đầu của trấn Biên Lư trước kia, nhà đối đầu với Phúc Mẫu Lâu hay sao?. Т????????????ệ???? ha????? Тìm ????ga???? ????????a????g chí????h # Т????????M Т????U????????????.V???? #
Phương Hương Lâu hiện nay bởi vì việc kinh doanh quật khởi của Phúc Mãn Lâu, tình hình không tốt như trước, ở trấn Biên Lư cũng là nhà đứng thứ hai.
Chỉ là một quán rượu như vậy, Cố Tại Ngôn tại sao lại như có như không nhắc nhở cô đừng đối đầu chính diện với họ như vậy?
Theo lý mà nói, cô cũng sẽ không chủ động đối đầu với Phương Hương Lâu, mà Cố Tại Ngôn cũng không phải là một người sẽ vô duyên vô cớ nói những lời này.
Trừ phi, Phương Hương Lâu không đơn giản như những gì cô nghĩ.
Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn bảo hai đứa trẻ về phòng trước.
Hai đứa trẻ nhìn vẻ mặt của hai người lớn, biết hai người là có lời muốn nói nên ngoan ngoãn đi vào phòng.
Đợi hai đứa trẻ đi rồi, Cố Tại Ngôn mới mở miệng: “Phương Hương Lâu là sản nghiệp của Hoa gia hoàng thương.”
Hoàng thương?
Lưu Ly nhíu mày, cái từ này nghe khá trâu bò, có điều cô không phải là hồn nguyên tác, cho nên cũng không có khái niệm quá lớn với từ này, chỉ biết là nhà chuyên cung cấp đồ vật cho hoàng gia, nhưng bọn họ rốt cuộc trâu bò như nào, cô không có trải nghiệm mang tính thực chất.
“Giữa Hoa gia và Âu Dương Diệp có một chút dây dưa, lần này nàng giải vây cho Âu Dương Diệp, e là Hoa gia sẽ nhắm vào nàng.”
Cố Tại Ngôn phân tích cho Lưu Ly, hy vọng Lưu Ly có thể đề phòng trước.
Dù sao những người đó của Hoa gia, nếu dùng thủ đoạn, sẽ không quang minh chính đại.
Lưu Ly nghe vậy lại nhíu mày, nhìn Cố Tại Ngôn, hỏi: “Ý của anh là tôi không nên giúp Âu Dương Diệp sao?”
Cô trước giờ chưa từng nghĩ cô làm kinh doanh tìm kiếm đối tác hợp tác, còn phải nhìn sắc mặt của người khác, cho dù đối phương là hoàng thương.
Cô chỉ biết, Âu Dương Diệp là người cô cảm thấy không tệ, có thể hợp tác, chỉ vậy mà thôi.
Nhưng nếu vì sợ ai mà dừng hợp tác, trong lòng cô sẽ không thoải mái.
Cho dù cô biết suy nghĩ này của cô không phù hợp với thời đại này lắm, nhưng linh hồn của cô chung quy không phải là người của thời đại này, cô của kiếp trước cũng coi như là lăn lộn như diều gặp gió, cho nên không làm được chuyện vì cường quyền mà ấm ức bản thân.
Cô biết, suy nghĩ này của cô có lẽ sẽ mang tới rắc rối cho cô.
Nhưng trên con đường đời, ai có thể không gặp các loại phiền phức chứ?
Có phiền phức, cô chưa từng nghĩ sẽ trốn tránh.
Trốn tránh không phải là tác phong làm việc của cô, đối mặt chính diện, sau đó giải quyết từng chút mới là đạo xử thế của cô.
Nếu Cố Tại Ngôn hy vọng cô làm như vậy...
Lưu Ly ngẩng đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm đó của Cố Tại Ngôn.
Nếu Cố Tại Ngôn kêu cô vì chuyện này mà dừng hợp tác với Âu Dương Diệp, cô nghĩ, cô sẽ thất vọng.
Còn tại sao lại thất vọng, Lưu Ly không có tiếp tục suy nghĩ sâu nữa.
Giờ phút này, Lưu Ly chỉ nhìn chằm chằm Cố Tại Ngôn, đợi một đáp án của Cố Tại Ngôn.
Bị Lưu Ly dùng ánh mắt chằm chằm đó nhìn, tuy Cố Tại Ngôn có hơi thấy lạ, nhưng câu hỏi của Lưu Ly cũng khiến hắn hơi khựng lại.
Bởi vì Hoa gia, kêu cô dừng hợp tác với Âu Dương Diệp sao?
Không!
Hoa gia còn không xứng.
Nếu là vậy, vậy không bằng như này, duy trì nguyên trạng là được.
“Ngược lại cũng không kêu nàng không hợp tác với Âu Dương Diệp nữa, có điều bên phía Phương Hương Lâu đoán chắc sẽ tìm tới chỗ nàng, nàng chú ý ứng đối là được.”
Còn gia chủ của Hoa gia và những người ở đằng sau bọn họ, một chốc một lát sẽ không chú ý tới bên này.
Nếu bọn họ thật sự dám vọng động, vậy thì hắn cũng sẽ không tha.
Còn những tiểu lâu la ở địa phương nhỏ này...
Ánh mắt của Cố Tại Ngôn dừng ở trên gương mặt trong trẻo của Lưu Ly, ánh mắt cũng vô thức trở nên dịu dàng.
Những tiểu lâu la kia, để lại cho cô luyện tay là được rồi.
Tuy bên phía Nhật Thiên vẫn chưa truyền tin chắc chắn tới, nhưng quan sát Bình Bình và Yên Yên càng lâu, hắn càng cảm thấy hai đứa trẻ này càng có thể là con của hắn.
Nếu là vậy, Lưu Ly là mẹ của bọn trẻ, sau này cũng định sẵn sẽ ở lại bên cạnh hắn.
Mà bên cạnh hắn, trước nay không thiếu mưa gió, cô đã định sẵn phải học cách đối mặt với các loại vấn đề.
Làm nữ nhân của hắn, trước giờ sẽ không quá dễ dàng, đầu tiên là phải có năng lực tự bảo vệ mình, vậy nên hắn quyết định cho cô thêm một chút không gian trưởng thành, chuyện bình thường, hắn sẽ không tham gia.
Lưu Ly không biết Cố Tại Ngôn giờ phút này nghĩ gì trong lòng, nhưng nghe câu trả lời của Cố Tại Ngôn, trong lòng cô lại thầm thở phào.
“Được, tôi biết rồi.” Lưu Ly đáp lại.
Lưu Ly của lúc này chỉ quan tâm mình vui, hoàn toàn quên mất quản lý biểu cảm của mình, cho nên cô căn bản không biết khóe miệng của cô nhếch lên, mắt cong lại nói cô biết thì có loại cảm giác ngoan ngoãn khó tả.
Loại ngoan ngoãn này phối với gương mặt xinh đẹp đó, khiến cho Cố Tại Ngôn nhất thời có hơi không rời mắt được.
Một bàn tay to cũng vào lúc này ma xui quỷ khiến giơ lên, từ từ đưa về phía Lưu Ly.
Lưu Ly mở mắt nhìn đôi tay to dày đó của Cố Tại Ngôn đưa về phía mình, cô vô thức nín thở, mà ánh mắt cũng không khỏi nhìn theo chuyển động của bàn tay đó, tim đập như trống gõ, trong đầu lại nghĩ bàn tay đó của Cố Tại Ngôn sẽ đặt ở đâu.
Trên đầu? Đỉnh đầu?
Lưu Ly căng thẳng suy nghĩ.
Giờ phút này, Lưu Ly hoàn toàn chưa từng nghĩ cô sẽ tránh né bàn tay đó, càng không có phát giác cô lúc này vậy mà còn có chút mong chờ trong lòng.
Mà dáng vẻ này của Lưu Ly thu trọn trong mắt của Cố Tại Ngôn, điều này khiến trong lòng hắn có thêm vài phần lửa nóng, bàn tay vốn muốn xoa đầu của Lưu Ly, hơi dịch xuống, muốn nâng đỡ gương mặt nhỏ trắng ngần chỉ bằng bàn tay đó.
Bầu không khí, nhất thời trở nên căng thẳng.
“Lưu nương tử...”
Mắt thấy hình thành bầu không khí ám muội, tay của Cố Tại Ngôn cũng thấy sắp giữ mặt của Lưu Ly, đột nhiên bên ngoài sân bỗng truyền tới một giọng nói, phá tan sự ám muội giữa hai người.
Cố Tại Ngôn nhíu mày, đáy mắt mang theo sự không vui.
Mà Lưu Ly lại giống như chim sợ cành cong mà bắn ra, mặt bỗng đỏ bừng, có hơi xấu hổ và thẹn thùng.
Trời ạ!
Sống hai kiếp, cô chưa từng ngại ngùng như này.
Cô vừa rồi đang nghĩ cái gì vậy?
Cô vậy mà đang mong chờ bàn tay đó sờ cô!
Xem ra đều tại kiếp trước cô chỉ mải kiếm tiền mà không yêu đương tử tế, nếu không sao lại không dè dặt như vậy?
Ánh mắt của Lưu Ly ráo rác, không dám nhìn Cố Tại Ngôn.
Lúc này cô chỉ hy vọng chút tâm tư vừa rồi của mình giấu rất kỹ, không để Cố Tại Ngôn phát hiện, nếu không thì không có mặt mũi gặp người khác nữa.
“Lưu nương tử?”
Vào lúc này, giọng nói vừa rồi lần nữa vang lên.
Lưu Ly lúc này mới sức tỉnh, nhìn về phía cửa, lại nhìn thấy người tới chính là Lý thợ mộc đặt chế tạo đồ dùng cho nhà mới của cô.
“Lý thợ mộc đến rồi, chắc chắn là đồ dùng đều làm xong rồi, tôi qua đây xem thử.”
Lưu Ly nói xong, cũng không dám liếc nhìn Cố Tại Ngôn, bèn vội vàng lướt qua Cố Tại Ngôn, chạy về phía cửa.
Dáng vẻ vội vàng đó, giống như đằng sau có ai đang đuổi theo cô vậy, mang theo vài phần hoảng hốt.
Thấy Lưu Ly như vậy, Cố Tại Ngôn lại khẽ cười thành tiếng.
Tiếng cười của Cố Tại Ngôn khiến Lưu Ly nghe thấy, Lưu Ly chỉ cảm thấy có một loại ý nghĩ muốn chui xuống lỗ.
Hoảng cái gì mà hoảng? Như này chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Vốn không có gì, sự hoảng hốt này của cô chẳng phải nói cho người ta cô vừa rồi có tâm tư không đơn thuần sao?
Vừa thầm ảo não, Lưu Ly vừa cất bước, cũng cố gắng ổn định biểu cảm của mình, muốn giả bộ không xảy ra chuyện gì cả.
Nào ngờ, lúc này lại truyền tới giọng nói của Cố Tại Ngôn từ đằng sau.
“Ta và nàng cùng đi.”