Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Tiêu thị cho rằng Lưu Ly muốn thỏa hiệp với mình, lúc này mới có can đảm hơn: “Đơn giản thôi, bồi thường cho tôi 50 lượng bạc, chuyện này coi như kết thúc.”

Nói xong, bà ta còn cảm thấy chưa đủ, lại còn bổ sung thêm một câu: “Còn có số thịt heo trong phòng bếp của cô, tất cả đều phải đưa cho tôi.”

Nhiều thịt như vậy, ngoại trừ lúc trong làng mổ heo ra thì bà ta còn chưa từng nhìn thấy.

Nhưng mà lúc trong làng mổ heo thì đều bị các hộ khác mua hết, không phải là thứ mà bà ta có thể ăn.

Bà ta chưa bao giờ ăn thịt nhiều như thế, nếu như tất cả số thịt đó đều là của mình, bà ta đã có thể nấu một nồi thật to, ăn cho đã ghiền.

Đối mặt với yêu cầu trơ trẽn của Tiêu thị, Lưu Ly tức giận bật cười, ngay cả dây dưa cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, cô thẳng thừng nói: “Không có khả năng.”

Tiêu thị còn đang mơ mộng mình có thể ăn ngon, đột nhiên bị Lưu Ly từ chối, lúc này vẻ mặt mới khó tin: “Cô từ chối tôi?”

Nàng ta cũng dám từ chối mình?

Biểu cảm của Lưu Ly lạnh lùng, không nói tiếng nào.

“Lưu Ly, nam nhân của cô đánh tôi, cô không giúp tôi, cô không sợ thiên lôi sẽ đánh mình à?” Tiêu thị trừng to mắt, tức giận nói.

“Ồ, thím muốn trộm thịt nhà tôi, đánh con gái của tôi, nam nhân của tôi chỉ ném thím vào trong mương nước là đã nhẹ lắm rồi.” Lưu Ly cười lạnh.

“Thím hai, tôi gọi thím một tiếng thím hai, thím đừng tưởng rằng tôi thật sự xem thím là trưởng bối. Nếu như sau này thím còn dám bắt nạt con của tôi, không cần nam nhân của tôi ra tay đâu, chính tôi sẽ không bỏ qua cho thím, tôi dám chắc là mình sẽ trả lại gấp mười lần, tôi nói được thì làm được.”

“Cô...” Tiêu thị không ngờ là Lưu Ly sẽ nói như vậy, bà ta vừa sợ lại vừa tức.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô tình của Lưu Ly, Tiêu thị tin chắc là Lưu Ly có thể làm được.

Có thể không tin à? Không phải là bà ta chưa từng ngậm đắng nuốt cay trong tay Lưu Ly.

“Còn thiên lôi đánh, nếu như ông trời có mắt thì người đầu tiên bị đánh cũng sẽ là thím hai đây, thím nói có đúng không nào?”

Lưu Ly vừa mới nói dứt lời, trên bầu trời bỗng nhiên ầm ầm một trận.

Rõ ràng là trên trời vẫn còn ánh mặt trời, trời xanh mây trắng, không hề có một đám mây đen nào.

Thấy cảnh tượng này, Tiêu thị còn muốn lên tiếng đột nhiên bị hoảng sợ.

Bà ta đột nhiên nhớ tới mình từng nghe trong thôn nói rằng, trước đó lúc Lưu Ly đi theo nam nhân trong thôn đòi lại sự công bằng giúp cho Trương Đại Lang, cũng bởi vì một câu nói của Lưu Ly mà bầu trời đang nắng bỗng nhiên lại có sấm chớp.

Trước kia bà ta không cảm thấy là thật, chỉ nghĩ rằng là lời đồn bậy bạ.



Nhưng mà tất cả mọi chuyện đã xảy ra lại khiến Tiêu thị phải run rẩy.

Lúc nhìn Lưu Ly, Tiêu thị cảm thấy vô cùng tò mò.

Chẳng lẻ lôi công thật sự quản lý chuyện thế gian à?

Tiêu thị sợ bị thiên lôi đánh xuống, vội vàng bò khỏi mương nước bẩn, bởi vì không cam lòng, Tiêu thị vẫn nhịn không được mà ném mấy lời nói ác ý với Lưu Ly.

“Cô đừng có đắc ý quá sớm.”

Nói xong, Tiêu thị liền chạy vào trong làng.

Lưu Ly nhìn bóng lưng của Tiêu thị, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

Chờ đến lúc đối diện với những người đang xem náo nhiệt, Lưu Ly không muốn tiếp tục đón tiếp nữa, cô thuận miệng nói: “Hôm nay trong nhà có chuyện, mong mọi người về trước cho, nếu muốn tham quan trong nhà thì mời mọi người đến tiệc tân gia vào ba ngày sau.”

Tiệc tân gia là Lưu Ly chuẩn bị mời người trong thôn.

Lưu Ly đã ra lệnh đuổi khách, người trong thôn dù có da mặt dày đến đâu thì cũng không thể ở lại.

Huống hồ gì lúc nãy còn gây ra một trận ồn ào, nếu như bọn họ ở lại thì cũng không tốt, thế là tất cả mọi người chứng kiến quá trình Tiêu thị bị trừng trị đều nói lời cáo biệt với Lưu Ly.

Mọi người đều đi hết rồi, Lưu Ly mới nhìn Yên Yên rồi nói: “Yên Yên, con có bị thương không?”

Lúc nãy cô chỉ nhìn sơ qua Yên Yên, vẫn còn chưa kiểm tra người cô bé.

Yên Yên nghe cô nói như thế, trên mặt lộ ra một nụ cười gian xảo: “Mẹ à, Yên Yên không có bị thương, con chạy nhanh lắm, bà ấy không thể chạm vào Yên Yên.”

Thấy Yên Yên như vậy, Lưu Ly hơi sửng sờ, lập tức thở phào một hơi.

“Lần sau con nhất định không thể đối mặt với người xấu một mình, có biết không?” Lưu Ly cảnh cáo.

Mặc dù biết lần này Yên Yên bị “đánh khóc” là do Yên Yên cố tình, nhưng mà Yên Yên vẫn còn nhỏ, đơn độc một mình đối mặt với loại người như Tiêu thị thì vẫn được, nhưng nếu như đối phương là một nam nhân chạy nhanh hơn cô bé thì sao đây?

Cô cũng không muốn nhìn thấy Yên Yên bị thương.

Yên Yên nhìn thấy mẹ mình lo lắng như vậy, cho là mình đã làm sai, vội vàng nói xin lỗi: “Mẹ, con xin lỗi, lần sau Yên Yên sẽ không làm như vậy nữa.”

Nói xong, Yên Yên lúng túng giải thích: “Yên Yên không muốn bà ấy lấy thịt của gia đình chúng ta, đó là thịt mà mẹ đã chuẩn bị dùng ở tiệc tân gia mà.”

Số thịt đó là Lưu Ly đã đặt nguyên con với người bán thịt.



Bởi vì Lưu Ly chuẩn bị làm thịt kho để chiêu đãi mọi người, cho nên mới kêu người bán thịt giết heo treo trong gian phòng trống ở dãy nhà phía sau.

Nghe thấy lời nói của Yên Yên, Lưu Ly lắc lắc đầu: “Thịt không quan trọng bằng Yên Yên, nếu gặp phải chuyện này thì Yên Yên cứ đi tìm mẹ, mẹ sẽ giải quyết cho con.”

Nói xong, Lưu Ly lại nhìn Cố Tại Ngôn: “Con cũng có thể gọi cha mà.”

Yên Yên nghe thấy thịt không quan trọng bằng mình, cảm giác hồi hộp trong lòng mới tiêu tan, trên gương mặt nhỏ nhắn thì nở nụ cười tươi như hoa: “Vâng ạ, Yên Yên đã nhớ rồi, Yên Yên sẽ gọi cha để cha đi đánh người xấu.”

Thấy Yên Yên nói như vậy, Lưu Ly không còn nói gì nữa, một nhà bốn người đi vào từ cửa hông.

Lúc đi vào, Lưu Ly khóa cửa hông lại để tránh có người thừa cơ vào nhà từ cửa ấy.

Chỉ là vừa mới đi vào cửa sau nhà chính, cô đúng lúc nhìn thấy Trương Đỗ Quyên bước ra khỏi gian phòng của mình.

Rõ ràng là lúc Trương Đỗ Quyên nhìn thấy Lưu Ly thì giật mình, nhưng mà rất nhanh, Trương Đỗ Quyên liền giải thích: “Ly tỷ, tủ quần áo trong phòng tỷ thật là lớn quá đi, ta rất thích.”

Nói xong, Trương Đỗ Quyên lại nhìn Cố Tại Ngôn, trong nháy mắt biểu cảm liền trở nên xấu hổ mà ngượng ngùng.

“Cố đại ca, Ly tỷ có thể có một phu quân như huynh, thật là hạnh phúc biết bao, muội thật rất hâm mộ.” Nói xong, Trương Đỗ Quyên đỏ hết cả mặt.

Lưu Ly: “...” Đào góc tường đã đào đến cửa nhà, có thể hàm súc một chút được không, quá lộ liễu rồi.

Nhưng mà Lưu Ly lại nhìn Cố Tại Ngôn, muốn xem xem Cố Tại Ngôn làm như thế nào.

Mà lúc này, Bình Bình cũng nhíu mày nhìn Cố Tại Ngôn, chờ phản ứng của Cố Tại Ngôn.

Yên Yên lại nhìn Trương Đỗ Quyên với vẻ mặt khó hiểu: “Này dì, có phải là dì thích cha cháu không?”

Lưu Ly: “...” Con gái thật là ngay thẳng... cô rất thích.

Trương Đỗ Quyên không ngờ là Yên Yên lại hỏi mình lời này, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

Dù sao thì nàng ta vẫn là một cô nương còn chưa xuất giá, da mặt dày có hạn.

Nhưng mà nhớ tới lúc nãy mình nhìn thấy cách bài trí trong căn nhà này, Trương Đỗ Quyên nhịn xuống, sau đó lại nhìn Cố Tại Ngôn với vẻ ngượng ngùng.

Chỉ nhìn thấy Cố Tại Ngôn lạnh lùng nhìn mình, Trương Đỗ Quyên lập tức luống cuống.

Lúc này, Yên Yên lại bắt đầu thúc giục: “Dì vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của Yên Yên.”

“Chuyện này...” Trương Đỗ Quyên cúi thấp đầu, gương mặt đỏ bừng, xấu hổ nhẹ gật đầu: “Đúng là ta rất thích Cố đại ca...”
Nhấn Mở Bình Luận