Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

"Ca ca, sao ca lại che mắt ta lại?"

Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, bỗng nhiên liền truyền đến tiếng phản kháng đầy mất hứng của Yên Yên.

Giọng nói này, trong nháy mắt lập tức đánh thức hai người đang quên mình.

Cố Tại Ngôn cùng với Lưu Ly đồng thời lui về phía sau một bước, vẻ mặt hai người đều có chút xấu hổ, lại có chút đỏ mặt.

Nhất là Lưu Ly, trong lòng lúc này có thể nói là ảo não đến cực điểm.

Bản thân thế lại quên mất hai đứa nhỏ ở đây, ở trước mặt hai đứa nhỏ thiếu chút nữa cùng Cố Tại Ngôn...

Phần còn lại, Lưu Ly không có mặt mũi mà nghĩ đến.

Quả thực là mất mặt đến cổ đại rồi.

Nếu thật sự làm cái gì, sau này làm sao cô có thể ngẩng đầu lên trước mặt hai đứa bé?

Bình Bình nhìn vẻ xấu hổ trên mặt mẹ và cha, không nói gì nhìn thoáng qua Yên Yên, sau đó bình tĩnh buông tay mình xuống, không lên tiếng.

Mà Yên Yên lại là một bộ dáng ngây thơ không biết xấu hổ của người lớn, nhìn cha nhà mình, lại nhìn mẹ nhà mình, rất là nghi hoặc mở miệng: "Mẹ, cha, các người vừa rồi là đang làm cái gì vậy?"

Lưu Ly: "…"

Cố Tại Ngôn: "…"

Lúc này hai người càng thêm xấu hổ.

Chẳng qua, thấy Lưu Ly xấu hổ muốn chui xuống đất, Cố Tại Ngôn liền ho nhẹ một cái, sau đó nghiêm trang nhìn Yên Yên:"Mới vừa rồi muốn nói nhỏ với mẹ con."

Yên Yên nghiêng đầu: "Cha và mẹ thì thầm cái gì, con và ca ca không thể nghe sao?"

Cố Tại Ngôn: "… Nếu là thì thầm, các con tất nhiên không thể nghe."

Yên Yên hiểu rõ gật đầu, sau đó kéo tay Bình Bình: "Ca ca, chúng ta quay lưng đi, cha muốn nói nhỏ với mẹ, chúng ta không thể nghe."

Bình Bình: "…"

Cố Tại Ngôn: "…"

Lưu Ly: "…" Cô càng thêm xấu hổ rồi.

"Nhanh! Mau đi mời đại phu, Tiểu Anh lại ra máu rồi."



Ngay lúc Lưu Ly đang xấu hổ, một giọng nói đặc biệt sốt ruột mang theo tiếng khóc nức nở cùng sợ hãi từ phía sau tường viện cách đó không xa vang lên.

Tiếp theo, một cánh cửa ở sâu trong hẻm nhỏ bị người đẩy ra, một người đàn ông lảo đảo, mặt mũi trắng bệch chạy ra.

Người đàn ông lúc đi qua đám người Lưu Ly cũng không có liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rõ ràng là quá mức sốt ruột.

Người đàn ông vừa ra khỏi ngõ nhỏ, tiếng khóc liền vang lên sau cánh cửa mở ra.

"Mẹ, đứa nhỏ này của con có phải lại không giữ được hay không? Hu hu hu, số ta khổ quá - -"

Có lẽ là bởi vì động tĩnh của nhà kia quá lớn, cửa sát vách nhà kia cũng có người đẩy ra, một phụ nhân trẻ tuổi đi ra mà Lưu Ly nhìn có vẻ khá quen mắt.

Nhìn thấy Lưu Ly bọn họ, phụ nhân kia cũng chỉ hơi dừng lại, sau đó liền bước chân vội vã đi vào nhà người ta.

Lưu Ly do dự trong chốc lát, liền nói với Cố Tại Ngôn: "Huynh ở đây trông con trước, tôi đi xem một chút."

Người phụ nữ chảy máu, cho dù là Cố Tại Ngôn hay là hai đứa trẻ đều không thích hợp ở đấy, chỉ có cô tự mình đi.

Cố Tại Ngôn gật đầu, không ngăn cản cô.

Lưu Ly không chậm trễ nữa, đi về phía nhà đang mở rộng cửa kia.

Lúc Lưu Ly đi tới cửa, trong sân đã trống rỗng, mà trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ.

Lưu Ly nhìn lướt qua mặt đất, trên mặt đất có một vũng máu nhỏ, điều này làm cho Lưu Ly không khỏi bước nhanh hơn.

Có lẽ vì quá lo lắng cho phụ nữ có thai, cho nên cửa phòng cũng không có ai đóng, Lưu Ly trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lúc này trong phòng ánh sáng có chút mờ ảo, vừa rồi Lưu Ly gặp qua người phụ nữ trẻ tuổi kia đang đứng ở bên giường, đang nói một ít lời quan tâm an ủi.

Mà phụ nữ có thai trên giường lại tựa hồ nghe không vào, đang nhỏ giọng khóc nức nở.

Lưu Ly chú ý tới người phụ nữ trên giường thân hình gầy yếu, sắc mặt vàng như nến lộ ra trắng bệch, váy dưới thân dính một ít máu, bụng lại bằng phẳng, hiển nhiên hẳn là còn đang trong thời gian mang thai.

Trong phòng ngoại trừ hai người này, còn có một người đàn bà lớn tuổi ước chừng năm mươi tuổi đang đứng, người đàn bà kia vốn cũng đang khóc, thấy có người xa lạ tiến vào lại càng hoảng sợ, đôi mắt đỏ hồng nhìn Lưu Ly: "Cô là ai?"

"Ta biết y thuật, vừa vặn đi ngang qua xem một chút." Lưu Ly nói xong, liền tới gần bên giường.

Người đàn bà lớn tuổi kia vừa nghe Lưu Ly biết y thuật, cũng không kịp ngẫm nghĩ, lập tức theo bản năng tránh ra, miệng còn nói: "Cầu đại phu giúp đỡ bảo vệ đứa con trong bụng con dâu ta, chúng ta không thể lại mất đi nó."

Vẻ mặt bà lão đau khổ, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở.

Mà người phụ nữ trên giường sau khi nghe bà lão nói xong, cũng đau khổ từ trong ra, lần nữa bắt đầu khóc lên.

Lưu Ly nhíu mày: "Muốn bảo vệ đứa nhỏ, cũng đừng khóc." Khóc cũng không giải quyết được vấn đề.



Nói xong, tay Lưu Ly liền khoát lên cổ tay người phụ nữ trên giường, mới vừa đặt lên, lông mày liền nhíu chặt lại.

Mà người phụ nữ kia cũng bởi vì lời nói của Lưu Ly mà ngừng khóc, trong mắt lại đau khổ mang theo vài phần tuyệt vọng.

Chỉ trong chốc lát Lưu Ly đã hiểu được mạch tượng của người phụ nữ trên giường.

Sớm mang thai thấy máu, là hiện tượng sảy thai, vả lại xem ra, đây còn không phải là lần đầu tiên.

"Trước đây ngươi cũng từng sẩy thai sao?" Lưu Ly hỏi.

Người phụ nữ như bị đụng trúng chuyện thương tâm, hốc mắt đỏ lên: "Đây là đứa thứ tư."

Sau khi nói xong lại muốn khóc, nhưng nghĩ đến lời nói lúc trước của Lưu Ly, muốn khóc cũng không dám khóc.

Lưu Ly vừa nghe xong trong lòng như hiểu rõ, thu tay về.

Người phụ nữ này bị sảy thai theo thói quen.

Bị sảy thai theo thói quen có rất nhiều loại, cô không tra ra được nguyên nhân, nhưng chuyện giữ thai lần này cô có thể thử một lần.

"Thế nào?" Bà lão thấy Lưu Ly thu tay lại, vội vàng hỏi: "Cháu trai của ta có thể giữ được không?"

"Ta có thể thử." Lưu Ly nói.

Bà lão vừa nghe xong, có chút không tin, lại có chút kinh ngạc, vui mừng.

Lúc này, Lưu Ly từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ đưa cho người phụ nữ có thai: "Ngươi uống cái này trước, ta sẽ viết phương thuốc giữ thai cho ngươi."

Trong bình sứ kia tất nhiên là nước linh tuyền, tình huống của người phụ nữ rất nguy cấp, căn bản không đợi được nấu thuốc gì đó, chỉ có nước linh tuyền mới có thể kéo dài thời gian.

Nhưng mà người phụ nữ vừa nghe lời này của Lưu Ly, cũng không có đưa tay tiếp nhận, trong ánh mắt vô cùng rõ ràng sự do dự và hoài nghi.

Lưu Ly căn bản là một người nhiệt tình nhưng thấy cảnh như vậy, chung quy lại trầm xuống, nhưng vẫn nhịn không có thu tay lại: "Thứ cho ta nhắc nhở một câu, ngươi hiện tại tình huống rất nguy cấp, vả lại nếu như ngươi không giữ lại được đứa con lần này, thì có thể sau này ngươi sẽ không mang thai được nữa."

Do bị sảy thai nhiều, nên trong tử cung tất nhiên sẽ theo bản năng bài xích.

Phụ nữ có thai và bà lão nghe lời này của Lưu Ly, sắc mặt đồng thời tái nhợt.

Bà lão đang muốn tiến lên nhận lấy bình sứ trong tay Lưu Ly cho con dâu mình uống, phụ nữ có thai kia lại bỗng nhiên cảm xúc kích động chỉ vào Lưu Ly: "Ngươi cút đi, đồ lang băm, ta làm sao có thể không mang thai được nữa, cái đàn bà ác độc nhà ngươi lại nguyền rủa con của ta, ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì?"

Phụ nữ có thai rất kích động, nói chuyện rất khó nghe.

Lưu Ly nhíu mày, cũng không phải bởi vì phụ nữ có thai này không biết giữ mồm giữ miệng, mà là bởi vì phụ nữ có thai này nếu còn kích động như vậy, sợ là đứa nhỏ thật sự không giữ được.
Nhấn Mở Bình Luận