Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Lưu Ly vốn muốn nói ra lời từ chối Bình Bình, nhưng nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Bình Bình, cuối cùng Lưu Ly vẫn đồng ý.

Trong màn đêm, Lưu Ly lên xe ngựa mà sai nha đã chuẩn bị, rời khỏi thôn Đại Vĩ.

Sau khi Lưu Ly rời đi, so với sự lo lắng, sốt ruột của người nhà họ Trương, Bình Bình và Yên Yên lại rất ngoan ngoãn và yên tĩnh.

Cuối cùng, Trương Nhị Lang vẫn không chịu được, lái xe ngựa của Lưu Ly, đưa Trương Đại Tú lên trấn.

Vừa đến trấn, Trương Đại Tú và Trương Nhị Lang đã chia làm hai đường.

Trương Đại Tú làm việc ở trên trấn nhiều năm, cũng có những mối quan hệ riêng, đi tìm người quen của mình giúp đỡ.

Còn Trương Nhị Lang lại đi đến Phúc Mãn Lâu.

Trời đã tối, Phúc Mãn Lâu đã đóng cửa từ lâu.

Nhưng Trương Nhị Lang vẫn không quan tâm mà gõ cửa Phúc Mãn Lâu, ngoài tìm Phúc Mãn Lâu, Trương Đại Lang cũng không biết mình phải tìm ai.

May là mỗi ngày Phúc Mãn Lâu đều để một tiểu nhị ở lại trông coi vào ban đêm, sau khi Trương Nhị Lang đập cửa, tiểu nhị đang ngủ say, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ mở cửa ra: "Ai thế, nửa đêm nửa hôm có để cho người khác ngủ không….Trương Nhị ca?"

Bình thường Trương Nhị Lang thay Lưu Ly giao hàng, nên tiểu nhị của Phúc Mãn Lâu cũng quen biết Trương Nhị Lang, lúc này nhìn thấy Trương Nhị Lang, tiểu nhị vẫn có chút không phản ứng kịp.

"Sáng rồi hả? Tôi còn tưởng tôi vừa mới ngủ." Tiểu nhị khuôn mặt tràn đầy sự ngượng ngùng, cứ nghĩ Trương Nhị Lang đến giao hàng.

Trương Nhị Lang: "…Lưu Ly tỷ của tôi xảy ra chuyện rồi, chưởng quầy của các người đang ở đâu?"

Nửa nén hương sau, tiểu nhị và Trương Nhị Lang đến nhà của Tần chưởng quầy, Tần chưởng quầy nghe xong nguyên nhân, cũng không kịp thay quần áo, khoác áo choàng vội vàng rời đi.

Khi Tần chưởng quầy tìm đến Âu Dương Diệp, Âu Dương Diệp tìm đến nhà họ Nhiêu, trời đã sáng…

Hơn nữa sau khi Lưu Ly bị đưa đi lên huyện ngay trong đêm, chờ đợi cô không phải là nhà lao lạnh lẽo, mà là một căn phòng dành cho khách ở phía sau phủ nha.

Hành động này khiến Lưu Ly cảm thấy rất khó hiểu, thời đại này sai nha đi bắt người lại đối đãi tốt như vậy?

"Lưu nương tử nghỉ ngơi đi, ngày mai đại nhân sẽ đến hỏi." Sai nha vẫn rất khách khí, mơ hồ còn có chút cung kính.

Lưu Ly: "…." Quan phủ dễ nói chuyện như vậy sao?

Lưu Ly trong lòng không thể giải thích được, nhưng sai nha nói xong đã lui xuống, không có ai giải thích cho cô.

Đã gọi người ta đến thì phải để họ an tâm, Lưu Ly cũng không xoắn xuýt về thái độ của sai nha nữa, mà nằm lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Sáng sớm ngày hôm sau, có nha hoàn đến đưa đồ ăn cho cô.

Trong lòng Lưu Ly càng thêm nghi hoặc, sự đối đãi này không phải là sự đối đãi mà một người tình nghi nên được hưởng.

May là ăn xong bữa sáng, quan lệnh đại nhân mặc quan phục đã đến.

Hoàn toàn khác với hình tượng một người đàn ông trung niên bụng phệ hoặc để râu trong tưởng tượng của cô, quan lệnh Quách Tế Chung là một người đàn ông tuấn dật, dáng vẻ chưa đến ba mươi tuổi.

Trông rất nho nhã, trong đôi mắt nội liễm mang theo sự nhìn xa trông rộng.

Lúc Lưu Ly đánh giá Quách Tế Chung, Quách Tế Chung cũng đang đánh giá Lưu Ly.

Người phụ nữ trước mặt mặc dù trông khá xinh đẹp, phong thái cũng không giống một người phụ nữ nông dân bình thường, nhưng hắn ta cũng đã điều tra, người phụ nữ này đúng là người của thôn Đại Vĩ, tại sao lại có quan hệ với Võ Dương tướng quân?

Vụ án mất tích trước, mặc dù hắn ta không giúp đỡ được quá nhiều, nhưng hắn cũng biết rõ chuyện này sở dĩ bị lộ ra ngoài, nguyên nhân chủ yếu là người phụ nữ trước mặt trông không hề đơn giản trước mặt.

Chính vì rất nhiều nguyên nhân, mặc dù biết người phụ nữ trước mặt có thể liên quan đến vụ án giết người mà hắn ta đau đầu đã lâu, nhưng vẫn không dám đối xử với cô quá suồng sã.

Hai người ung dung, bình tĩnh đánh giá nhau, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

"Không biết cô làm sao có được chiếc vòng tay kia?"

Rất lâu sau, cuối cùng Quách Tế Chung đã lên tiếng, trực tiếp tra hỏi.

Đối với thái độ của Quách Tế Chung, Lưu Ly cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không thể hiện ra, chỉ nói: "Dân phụ nói ra, đại nhân có tin không?"

Bị hỏi lại, Quách Tê Chung có chút bất ngờ, nhưng vẫn cảm thấy có lý, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Ly, chỉ nói: "Một năm trước, trong huyện xảy ra một vụ án mạng, có ba người chết, đều là phụ nữ, mà hung thủ bổn quan nhận định là đàn ông."

Nói đến đây, Quách Tế Chung ngước mắt lên nhìn Lưu Ly, nghiêm túc nói: "Bổn quan điều tra nửa năm không có kết quả gì, gần đây mới tìm được manh mối tang vật."

….

Nhiêu Thanh Nhã vẫn còn ở cữ, nhà họ Nhiêu từ trên xuống dưới đều chăm sóc rất kỹ càng, cẩn thận, đứa bé cũng không khiến nàng ta phải bận tâm, nhưng cơ thể của Nhiêu Thanh Nhã ngày càng gầy đi, trên mặt cũng không thấy sự vui vẻ.

Người nhà họ Nhiêu đều nhìn thấy, nhưng không ai nói gì.

Người ta đã nói muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, Nhiêu Thanh Nhã đang đau lòng, mà thuốc dẫn này chính là người chưa từng xuất hiện, chồng của Nhiêu Thanh Nhã.

Sáng sớm ngày hôm nay, Nhiêu Thanh Nhã vẫn thức dậy từ giấc ngủ nông, nghe thấy người làm thưa bẩm, Chủ của Phúc Mãn Lâu có chuyện cầu kiến.

Chủ của Phúc Mãn Lâu Âu Dương Diệp, người có chút địa vị không ai là không biết người này.

Dù sao Âu Dương Diệp mới khoảng 20 tuổi, tay trắng xây dựng cơ đồ, sản nghiệp rải rác khắp Đại Giang Nam Bắc, tình thế theo sát nhà họ Hoa.



Người này đến cầu kiến, khiến Nhiêu Thanh Nhã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn bảo hạ nhân dẫn người vào phòng tiếp khách.

Chỉ là, sau khi nghe được mục đích Âu Dương Diệp đến đây, vẻ mặt Nhiêu Thanh Nhã đột nhiên thay đổi.

Không lâu sau, hạ nhân của nhà họ Nhiêu lại đi thông báo với thái gia và thái phu nhân, bà cô muốn trở về.

Theo lý mà nói, vẫn chưa ra tháng, Nhiêu Thanh Nhã không được mệt mỏi.

Nhưng lão thái gia Nhiêu Vân Châu không hề ngăn cản, ngược lại kêu người đi chuẩn bị.

Sau khi hạ nhân rời đi, Nhiêu lão phu nhân khuôn mặt tràn đầy lo lắng nói: "Nhã nhi, trở về vào lúc này, nếu như có…."

"Chuyện mà con bé nên đối mặt, cuối cùng cũng phải đối mặt, trốn tránh không phải là cách giải quyết." Nhiêu Vân Châu nhìn về phía xa, yếu ớt nói.

Nhiêu lão phu nhân nghe thấy vậy, chỉ thở dài một tiếng: "Tôi chỉ lo lắng sức khỏe của Nhã nhi…mà thôi, cứ để mặc con bé vậy…"

Nhiêu Thanh Nhã rời khỏi trấn Biên Lư, hạ nhân nhà họ Nhiêu đích thân đi theo bảo vệ,

Chỉ hai canh giờ, Nhiêu Thanh Hã đã đến huyện.

"Đi thẳng đến phủ nha." Vẻ mặt Nhiêu Thanh Nhã sa sầm, căn dặn phu xe đang đánh xe.

Trước khi đi, gia chủ đã dặn dò phu xe phải nghe theo lời bà cô, nên phu xe không chút do dự đi đến phủ nha.

Xe ngựa dừng ở cửa phủ nha, nha dịch canh cửa vừa nhìn thấy Nhiêu Thanh Nhã, vô cùng kinh ngạc, lập tức hành lễ: "Phu nhân, sao người lại trở về?"

Nhiêu Thanh Nhã không trả lời câu hỏi của nha dịch, chỉ hỏi: "Đại nhân của các người đâu?"

Nha dịch dẫn đường, Nhiêu Thanh Nhã sải bước đi về phía trước, không hề giống như vừa sinh con.

Sau khi rẽ mấy lần, Nhiêu Thanh Nhã cuối cùng cũng đã đến hậu viện.

Vừa đi vào, đúng lúc nhìn thấy Quách Tế Chung từ trong phòng đi ra.

Nhìn thấy người mà đã lâu không gặp, Nhiêu Thanh Nhã đột nhiên có chút hốt hoảng, mắt đỏ hoe.

Quách Tế Chung cũng không ngờ Nhiêu Thanh Nhã lại đột nhiên xuất hiện, cũng sững sờ.

Sau đó vừa gấp gáp vừa lo lắng đi lên: "Nhã nhi, sao nàng lại đến đây, nàng…"

"Quách Tế Chung, ta không ngờ chàng lại là người vong ơn bội nghĩa như vậy…."
Nhấn Mở Bình Luận