"Sao huynh lại ở đây?"Lưu Ly kinh ngạc.
Lúc này, ở đầu ngõ Đồng Lăng có một người mặc y phục đỏ đang lười biếng dựa vào tường, nhìn vào trong ngõ, người đó chính là Âu Dương Diệp.
Nhìn thấy Lưu Ly đi ra, Âu Dương Diệp thu lại dáng vẻ lười biếng, đứng thẳng người, lập tức có loại cảm giác quý phái thanh cao.
"Nghĩ rằng hôm nay cô có lẽ sẽ về, vừa hay ta chuẩn bị đến xem một số loại rau của cô nên muốn cùng đi."Âu Dương Diệp nói.
Nghe vậy, Lưu Ly suy nghĩ một chút, mấy ngày nữa quả thực có thể hái được một ít rau rồi, vì vậy bèn gật đầu, cùng Âu Dương Diệp lên chiếc xe ngựa đậu cách đó không xa.
Phía ngoài xe ngựa trông có vẻ rất bình thường, nhưng sau khi lên xe, Âu Dương Diệp không biết chạm phải cơ quan nào đó, lập tức có một chiếc bàn nhỏ nhô lên từ tấm đế của xe ngựa.
Sau đó giống như ảo thuật, Âu Dương Diệp lấy ra một đĩa bánh ngọt và một ấm trà nóng khiến Lưu Ly có cảm giác như Âu Dương Diệp thực ra là muốn đi dạo chơi ngoại thành.
"Nghĩ rằng người nhà họ Trương bận, có lẽ cô cũng không ăn uống gì ra trò nên thuận tiện bảo người chuẩn bị."Bị Lưu Ly nhìn vào, Âu Dương Diệp có chút chột dạ, sờ sờ mũi và giải thích.
Nghe thấy vậy, Lưu Ly cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu.
Quả thực, với bầu không khí hiện tại của Trương gia, cô không thể ăn uống một cách yên tâm thoải mái được, bây giờ quả thực đã đói rồi.
Cũng không khách sáo với Âu Dương Diệp, Lưu Ly trực tiếp cầm lấy điểm tâm và bắt đầu ăn.
Lưu Ly đang tập trung ăn điểm tâm, không nhìn thấy biểu cảm thở phào nhẹ nhõm lóe qua kia cùng với sự dịu dàng chốc lát trong mắt kia của Âu Dương Diệp.
Đợi đến lúc Lưu Ly ăn xong hai miếng điểm tâm, uống xong một ngụm trà rồi ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Diệp, cô bèn nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng do dự của Âu Dương Diệp.
"Sao vậy?"Lưu Ly đầy vẻ khó hiểu: "Tửu lầu xảy ra chuyện gì sao?"
Ngoài tửu lầu ra, cô không nghĩ ra được Âu Dương Diệp khó xử về chuyện gì nữa.
Âu Dương Diệp nghe thấy vậy bèn lắc lắc đầu: "Cô rất quan tâm đến cô gái kia của Trương gia?"
Lưu Ly gật đầu: "Đối với ta mà nói, bọn họ giống như người nhà."
"Vậy nếu ta nói cho cô biết, tin đồn lần này là có người cố ý tung ra vì muốn đối phó với Trương gia, cô sẽ làm thế nào?"Âu Dương Diệp hỏi thăm dò.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Lưu Ly đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Âu Dương Diệp: "Có phải huynh biết được điều gì rồi không?"
Trên mặt Lưu Ly không có sự kinh ngạc, chỉ có vẻ nghiêm túc.
Bởi vì cô cũng đã từng nghĩ có phải là có người cố ý làm vậy hay không, dù sao Hạnh Huệ cũng chỉ là một cô thôn nữ bình thường, khi xảy ra chuyện cho dù truyền ra cũng sẽ không lan truyền đến mức nghiêm trọng như hiện tại.
Trấn Biên Lư nói lớn thì không lớn nhưng chắc chắn là không nhỏ.
Nhưng nếu đi ra ngoài và hỏi người khác xem có biết chuyện của Trương Hạnh Hoa không thì chắc chắn cứ mười người sẽ có tám người gật đầu.
Chỉ dựa vào điểm đó thôi đã có thể nhìn ra được sự việc không bình thường.
Âu Dương Diệp gật đầu: "Tin đồn có liên quan đến vị kia của thôn Điệp Gia, chính là người con dâu bị đuổi trước kia của nhà họ Trương."
Nghe thấy vậy, Lưu Ly càng nhíu mày chặt hơn.
Điệp Trúc Lam!
Cô không cảm thấy kỳ quái khi chuyện có liên quan đến nàng ta, dù sao Điệp Trúc Lam này cực kỳ nhỏ nhen, tâm tư báo thù mạnh mẽ, trước đây mình vốn không đắc tội gì với nàng ta mà nàng ta lại năm lần bảy lượt làm khó mình, huống hồ là Trương gia đã đuổi nàng ta đi?
Chỉ là, nếu chỉ dựa vào một mình Điệp Trúc Lam để khiến sự việc trở nên ồn ào như vậy, dường như cũng không có khả năng lắm.
Âu Dương Diệp luôn theo dõi sự thay đổi trong biểu cảm của Lưu Ly, khi nhìn thấy vẻ nghi hoặc nơi đáy mắt của Lưu Ly, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười.
Quả nhiên, cô không bao giờ khiến hắn thất vọng, vô cùng thông minh.
"Cô nghĩ không sai, chuyện này quả thực có người thêm dầu vào lửa phía sau."Âu Dương Diệp nói.
Lưu Ly nhìn Âu Dương Diệp: "Là ai?"
"Người nhà họ Hoa."Âu Dương Diệp chậm rãi nói ra bốn chữ này.
Lưu Ly nghe thấy vậy, lông mày bèn nhíu chặt hơn.
Lần này, cô không ngờ đến đáp án như vậy.
Người nhà họ Hoa? Sao có thể là người nhà họ Hoa chứ?
"Nói đến chuyện này thì cũng có liên quan tới ta..."Trên khuôn mặt Âu Dương Diệp có chút áy náy, chỉ là nói tới đây, Âu Dương Diệp lại không nói tiếp: "Nếu đoán không nhầm, mấy ngày tới người nhà họ Hoa sẽ tìm tới cô, đến lúc đó cô phải cẩn thận một chút."
Vừa nghe thấy tin người nhà họ Hoa tìm tới mình, Lưu Ly bèn rơi vào trầm tư.
Có người của nhà tổ để lộ nấm, Phương Hương Lâu có lẽ sớm đã biết cô rồi.
Những ngày này, cô rất yên lặng ở đây, Phương Hương Lâu cũng không tìm đến cô.
Nhưng, nếu người phía sau Phương Hương Lâu tích lũy sức mạnh chờ thời cơ hành động thì sao?
Nếu những gì Âu Dương Diệp nói là sự thật, mấy ngày tới Phương Hương Lâu sẽ tìm tới mình, hơn nữa còn thêm dầu vào lửa với chuyện của Trương Hạnh Huệ, điều đó chứng tỏ Phương Hương Lâu muốn dùng chuyện của Hạnh Huệ để uy hiếp mình.
Mà những chuyện này... Lưu Ly nghĩ đến nhà kính trồng rau của mình.
Có điều, những điều này vẫn chỉ là suy đoán, nhìn ra ý của Âu Dương Diệp có lẽ sẽ không nói thêm gì nữa, Lưu Ly cũng nhạy bén không hỏi thêm.
Về phần người nhà họ Hoa sẽ tìm mình, Lưu Ly cũng không quá vội vàng lo lắng, tóm lại binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, vội vàng cũng không giảm bớt được chuyện gì, chỉ khiến mình không vui thêm mà thôi.
Xe ngựa đi suốt dọc đường, rất nhanh đã đến thôn Đại Vĩ rồi.
Chỉ là còn chưa đến cổng thôn, từ xa Lưu Ly đã nhìn thấy một nhóm người túm tụm ở đó.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lưu Ly không khỏi lo lắng.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?
Thấy sắc mặt của Lưu Ly có chút không ổn, Âu Dương Diệp cũng ló đầu ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy cảnh này, lập tức bảo phu xe cho xe ngựa đi nhanh một chút.
Khi dân làng nhìn thấy một chiếc xe ngựa lạ lẫm, tất cả đều nhìn qua với vẻ tò mò.
Nhìn thấy Lưu Ly và quý công tử lúc trước xuống xe, một số người dân thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một bà thím nhìn thấy Lưu Ly giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Lưu Ly, cô đã về rồi, xảy ra chuyện rồi."
Bà thím này chính là em dâu của Trương Trần Thị, mẹ của Trương Tam Lang, Từ Thị.
Vừa nghe thấy Từ Thị nói xảy ra chuyện rồi, Lưu Ly lập tức nghĩ đến Bình Bình và Yên Yên, trong lòng hoảng sợ.
Nhưng nghĩ đến việc có Tại Lâm trông coi hai đứa trẻ, Lưu Ly lại cảm thấy yên tâm hơn mấy phần, cô hỏi Từ Thị: "Thím, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tiểu Muội... Tiểu Muội mất tích rồi."
Trương Tiểu Muội?
Trương Đại Lang không về nhà trông cô bé sao?
Lúc Lưu Ly đang nghi hoặc, Từ Thị bèn giải thích với Lưu Ly: "Là Điệp Trúc Lam, có người nhìn thấy nàng ta, Đại Lang đi đến thôn Điệp Gia tìm người rồi.". Đam Mỹ Cổ Đại
Nghe tin Điệp Trúc Lam dẫn Trương Tiểu Muội đi rồi, trực giác của Lưu Ly mách bảo sẽ không có gì tốt đẹp.
Không chỉ Lưu Ly mà những người dân trong thôn cũng nghĩ như vậy, dù sao Điệp gia hiện tại vừa mới xảy ra chuyện, đúng không?
Lưu Ly không dừng lại ở lối vào thôn mà nhanh chóng về nhà mình.
Nhìn thấy Bình Bình và Yên Yên vẫn ổn, Lưu Ly mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Lưu Ly đã nhờ Âu Dương Diệp trông coi bọn trẻ một chút, bản thân thì dẫn theo Tại Lâm đến thôn Điệp Gia.
Kết quả là, Lưu Ly còn chưa đến thôn Điệp Gia, cô đã nhìn thấy Trương Đại Lang với bộ dạng nhếch nhác đầy những vết cào trên mặt.
Nhìn thấy Lưu Ly, Trương Đại Lang - người đàn ông to cao mấy thước này lại trực tiếp quỳ xuống về phía Lưu Ly.