Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Nếu đã không cẩn thận mà dọa sợ đến hàng xóm vô tội, vậy thì...

"Tại Lâm, dùng chút lực, đánh chết rồi ngươi chịu trách nhiệm."Lưu Ly nhàn nhã nói.

Tại Lâm dừng động tác lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Ly đang đầy vẻ điềm tĩnh với vẻ một lời khó giải thích.

Không phải nên nói là ‘đánh chết rồi ta chịu trách nhiệm’ sao? Tại sao lại là hắn chịu trách nhiệm?

Mặc dù trong lòng đầy phàn nàn nhưng động tác tay chân của Tại Lâm vẫn không dừng lại.

Sau tiếng kêu gào thảm thương hết đợt này đến đợt khác, Điệp Quý không thở nổi, trực tiếp ngất đi.

Mà người nhà họ Điệp thì ai nấy đều đầy vẻ kinh hãi, tất cả co cụm lại, không dám có chút cảm giác tồn tại.

Đặc biệt là khi ánh mắt nhanh nhẹn của Lưu Ly quét về phía bọn họ.

Về phần Điệp Quý đang hôn mê... Lúc này toàn bộ người nhà họ Điệp đều đang lo lắng cho sự an nguy của mình, đâu còn nhớ đến phải quan tâm hỏi han Điệp Quý thế nào?

"Nếu các người đã không chịu nói ra tung tích của Trương Tiểu Muội, vậy thì..."

Lưu Ly chậm rãi mở miệng, lúc nói đến đây còn cố ý dừng lại một chút.

Thế nhưng sự tạm dừng này lại khiến người nhà họ Điệp cảm thấy lạnh cả người.

Khi ngón tay của Lưu Ly lại lần nữa giơ lên, từ từ di chuyển phương hướng, chỉ về phía Điệp lão nhị khó ưa – Điệp Mộc, Điệp Mộc cũng sợ đến mức đái dầm.

"Ta nói ta nói, đừng đánh ta..."

Mẹ nó, tiên nữ bây giờ quá đáng sợ rồi.

Lúc này, ở bên kia.

Trong một ngôi nhà nhỏ ở trong trấn, Trương Tiểu Muội nhìn mẹ mình với vẻ sợ sệt.

"Mẹ, đây là nơi nào?"Trương Tiểu Muội bất an co rụt cổ lại: "Con muốn trở về, mẹ đưa con trở về được không?

"Tiểu Muội ngoan."Điệp Trúc Lam nở một nụ cười với Trương Tiểu Muội, chỉ là nụ cười đó có chút dữ tợn: "Sau này, ở đây chính là nhà của Tiểu Muội."

Trương Tiểu Muội nghe thấy vậy liền lắc đầu như trống lắc.

"Mẹ, không muốn, con không muốn sống ở đây, con muốn cha..."

"Bốp"



Trương Tiểu Muội chưa kịp nói xong thì Điệp Trúc Lam đã thẳng tay tát vào mặt Trương Tiểu Muội.

Chỉ trong chốc lát, đôi má mềm mại của Trương Tiểu Muội liền sưng lên.

Trương Tiểu Muội ngơ ngác nhìn Điệp Trúc Lam, trong mắt có sự sợ hãi, có sự khó hiểu.

Tại sao mẹ lại đánh mình? Câu hỏi này cứ lởn vởn không ngừng trong đầu Trương Tiểu Muội.

Mẹ nói nhớ cô bé, muốn đón cô bé lên trấn chơi, vì vậy cô bé mới đi cùng mẹ.

Sau đó, mẹ dẫn cô bé đến nơi này, còn nói đây là nhà của cô bé, cô bé cảm thấy sợ, muốn tìm cha.

Nhưng tại sao mẹ lại đánh cô bé?

Tiểu Muội nhỏ tuổi, lúc này có nghĩ thế nào cũng không hiểu được tại sao mẹ mình lại đánh mình, hơn nữa ánh mắt nhìn mình cũng thật đáng sợ.

Cô bé chỉ cảm thấy đầu ong ong, trên mặt rất rất đau, nước mắt cũng từ trong mắt chảy xuống, lại nhìn thấy miệng mẹ mấp máy, không biết đang hung dữ nói những gì.

Giờ phút này, cô rất ghen tị với Bình Bình và Yên Yên.

Bởi vì, mẹ của Bình Bình và Yên Yên rất dịu dàng.

"Không được phép nhắc tới cha mày trước mặt tao, ông ta là kẻ phụ lòng vong ơn bội nghĩa, là ông ta đã hại tao trở nên như thế này, ông ta đáng chết!"Điệp Trúc Lam gào lên một cách cuồng loạn.

Thế nhưng, khi bắt gặp ánh mắt ngơ ngác như lên án kia của Trương Tiểu Muội, nàng ta không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, điều này cũng khiến giọng nói của nàng ta cao hơn mấy phần.

"Được rồi, đừng nhìn tao như vậy, đợi lát nữa nếu không biểu hiện tốt, xem tao chỉnh đốn mày thế nào."Điệp Trúc Lam nói một cách hung ác.

Chỉ là Điệp Trúc Lam không biết rằng hiện tại Trương Tiểu Muội hoàn toàn không nghe thấy lời nàng ta nói.

Đương nhiên, nàng ta cũng không quan tâm đến những điều này bởi vì giọng nói của nàng ta vừa dứt, chủ nhân của ngôi nhà này liền đến rồi.

Một người đàn ông trung niên bước ra, bên cạnh người đàn ông là một thanh niên trông như mười bảy mười tám tuổi, đang cười ngốc nghếch, khóe miệng còn chảy nước miếng, nhìn từ ngoại hình thì chắc là có trở ngại về trí lực.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Trương Tiểu Muội, đôi mắt của chàng trai trẻ sáng lên: "Nương tử, đó là nương tử của ta."

Người thanh niên vừa nói vừa lao về phía Trương Tiểu Muội với vẻ ngốc nghếch, miệng vẫn không ngừng gọi ‘nương tử’.

Người đàn ông trung niên không ngăn cản hành động của người thanh niên, chỉ mỉm cười quan sát, mà Điệp Trúc Lam nhìn thấy vậy, liền sợ hãi lùi về sau một bước, để Trương Tiểu Muội ở nguyên tại đó.

Nhìn thấy một thúc thúc kỳ quái đang lao về phía mình, trong miệng còn không biết đang lẩm bẩm cái gì, Trương Tiểu Muội sợ đến mức cả người đều run lên, trong vô thức, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Điệp Trúc Lam.

"Đợi đã!"

Ngay khi người thanh niên sắp vồ lấy Trương Tiểu Muội, Điệp Trúc Lam chợt nghĩ tới điều gì đó, giơ tay kéo Trương Tiểu Muội về phía mình, còn người thanh niên thì vồ lấy không khí, vô cùng tức giận.



Khi người thanh niên muốn tiếp tục, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng mở miệng nói: "Duy Nhi, dừng tay."

Chàng trai trẻ quả nhiên dừng lại, chỉ là nhìn về phía Trương Tiểu Muội với vẻ mặt uất ức.

Trương Tiểu Muội bị dọa đến càng sợ hãi hơn, muốn trốn sau người Điệp Trúc Lam một lần nữa.

Nhưng lần này, Điệp Trúc Lam trực tiếp kéo Trương Tiểu Muội ra trước mặt mình, trước mặt hai cha con Trần lão gia, để mặc cho người đàn ông trung niên và chàng thanh niên kia nhìn đánh giá Tiểu Muội trong tay mình một cách vô cùng suồng sã.

"Trần lão gia, thứ mà ông đồng ý với ta, ông giao cho ta trước rồi ta sẽ giao người, không quá đáng chứ?"Điệp Trúc Lam hỏi với vẻ cảnh giác.

Mặc dù trông có vẻ đầy mạnh mẽ nhưng Điệp Trúc Lam thực sự đang rất hoảng sợ trong lòng.

"Không quá đáng, không quá đáng."Trần Bằng cười haha, sau đó vẫy tay liền có đầy tớ bưng một cái khay đi vào.

Cái khay được phủ một tấm vải đỏ, nhìn những chỗ lồi lên trên tấm vải đỏ, đôi mắt Điệp Trúc Lam gần như dán chặt vào đó, hận không thể có một đôi mắt nhìn thấu để nhìn rõ đồ vật trong đó trước.

Như đọc được tâm tư của Điệp Trúc Lam, người đầy tớ bình tĩnh mở chiếc khay đó ra, lộ ra những thỏi bạc sáng lấp lánh bên trong, chỉ là ánh mắt nhìn Điệp Trúc Lam mang theo chút khinh thường.

Nhìn thấy ở đó có đủ bốn mươi lượng bạc, Điệp Trúc Lam lập tức vui mừng khôn xiết, căn bản không chú ý tới sắc mặt của người đầy tớ kia.

Không thèm nghĩ ngợi gì, Điệp Trúc Lam trực tiếp buông Trương Tiểu Muội ra, chạy tới trước chiếc khay và cầm lấy bốn mươi lượng bạc kia: "Nếu Trần lão gia đã sảng khoái như vậy, vậy chúng ta tiền hàng đã xong, không còn nợ nhau nữa."

Điệp Trúc Lam nói, sau khi nhìn thấy cử chỉ ra hiệu của Trần lão gia, Điệp Trúc Lam không thèm liếc nhìn Trương Tiểu Muội lấy một cái, xoay người rời đi.

Mặc dù tai ù ù không nghe thấy nhưng Trương Tiểu Muội cho dù có ngốc cũng hiểu ra được.

Cô bé, bị mẹ bán đi rồi.

Bán với giá hai thỏi bạc không biết bao nhiêu kia.

Nước mắt rưng rưng nhưng Trương Tiểu Muội vẫn mạnh mẽ không để nước mắt tuôn rơi, bình tĩnh tiếp nhận hiện thực trước mắt.

Nhìn thấy Trương Tiểu Muội như vậy, nơi đáy mắt Trần lão gia lộ ra mấy phần hài lòng.

Một cô gái như vậy, chắc hẳn sẽ khiến ông ta yên tâm lâu dài rồi?

"Người đâu, dẫn thiếu phu nhân đi tắm rửa sạch sẽ."

Rất nhanh, có người dẫn Trương Tiểu Muội ra ngoài, trong phòng còn lại Trần lão gia và con trai ông ta.

"Cha, nương tử, Duy Nhi muốn nương tử."Trần Duy bĩu môi, vẻ mặt bất mãn.

Trần lão gia cười yêu thương, xoa xoa đầu Trần Duy: "Đến phòng con đợi đi, đợi người ta tắm rửa sạch sẽ rồi cha sẽ bảo người đưa qua đó."
Nhấn Mở Bình Luận