Lưu Ly nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chính là Phan Yến Oanh.
Khi cô nhìn thấy Phan Yến Oanh, Phan Yến Oanh cũng vừa lúc nhìn qua bên này.
Nhìn thấy Lưu Ly, Phan Yến Oanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại có chút vui mừng chạy về phía Lưu Ly.
"Nữ thần y..." Phan Yến Oanh nhìn Lưu Ly, ánh mắt mang theo vài phần cảm kích.
"Tôi họ Lưu, cứ gọi tôi là Lưu nương tử hoặc tiểu Ly là được rồi." Lưu Ly nhàn nhạt nói, không quen bị người khác gọi là thần y.
Phan Yến Oanh nghe vậy, dừng một chút thì sửa miệng: "Tiểu Ly."
Lưu Ly gật đầu, lúc này mới hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Phan Yến Oanh vừa nghe vậy, thần sắc trên mặt lại có hơi ảm đạm, ngay sau đó cười khổ một tiếng: "Tiểu Ly... Ta ly hôn rồi."
Lưu Ly vừa nghe vậy thì sửng sốt, đã được bao lâu đâu sao Phan Yến Oanh đã ly hôn rồi?
Tuy rằng phu quân của Phan Yến Oanh không phải người tốt gì, nhưng lúc đó nhìn ý của Phan phu nhân, là không có ý để Phan Yến Oanh ly hôn, nếu không sẽ không tìm cô tìm phương thuốc hỗ trợ mang thai.
Nhưng không đợi Lưu Ly hỏi ra nghi vấn trong lòng, Phan Yến Oanh đã cười khổ nói: "Mẹ ta bảo ta ly hôn, ta vốn cũng không muốn..."
Dù sao, đã thành thân với người đàn ông kia hơn bốn năm, bề ngoài hắn đối với mình thật sự rất tốt, nàng ta tuy rằng không sinh con được cũng rất kiên nhẫn, hơn nữa vẫn luôn an ủi nàng ta, còn sâu sắc nói với nàng ta rằng, cho dù đoạn tử tuyệt tôn cũng không sao, chỉ cần cùng nàng ta ở bên nhau là được rồi.
Cho dù, nàng ta biết hắn bề ngoài chẳng phải người tốt lành gì, nhưng vẫn luôn tham lam phần tình cảm đối với mình kia.
"Nhưng ta không ngờ tới, tất cả đều chỉ là hắn gạt ta, từ trước khi quen biết ta hắn đã có tình nhân và con cái rồi, ở bên ta chỉ vì của hồi môn của ta..."
Vừa nói, Phan Yến Oanh không cầm được nước mắt, thoạt nhìn rất thương tâm, có vẻ còn chưa quên được chuyện kia.
Đúng là, từ đó đến giờ mới qua bao lâu? Đối phương lại là một tên đàn ông cặn bã kỹ thuật diễn thuộc phái thực lực, ngay lập tức lộ ra thật sự rất khó.
Lưu Ly không nói gì, bởi vì cô cũng không biết nên nói gì, huống hồ cô và Phan Yến Oanh cũng không thân quen như vậy, cũng không tiện nói nhiều quá.
Hơn nữa, lúc này nói gì thì cũng không đúng, chuyện tình cảm chỉ có thể dựa vào thời gian để chữa khỏi.
Trừ cái này ra, thì chỉ có thể xuất hiện một người khác có thể dời sự chú ý đi.
Nhưng người ta mới vừa ly hôn, lúc này cô sao có thể bảo người ta đi tìm một đối tượng khác được?
Cho nên, cách tốt nhất chính là im lặng.
Có lẽ cũng đã nhịn lâu lắm rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói hết, Phan Yến Oanh khóc một lát thì trạng thái tốt hơn nhiều, chỉ là khi nhìn lại Lưu Ly lại thấy hơi ngại ngùng.
"Xin lỗi, tiểu Ly, nói với cô những lời này..." Phan Yến Oanh cũng không biết, mình vừa thấy Lưu Ly thì đã không nhịn được nói hết ra.
Có thể là bởi vì cô là người đã giúp nàng ta thoát ra khỏi cuộc hôn nhân lừa gạt kia, tóm lại không hiểu sao lại có một cảm giác rất thân thiết.
Lưu Ly lắc đầu, nói không sao cả, sau đó liền hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Ở cổng ẩm thực thành, hiện giờ những người xếp hàng đều là những người đến ứng tuyển, vừa rồi Phan Yến Oanh cũng đứng xếp hàng ở đó, điều này khiến cô cảm thấy nghi ngờ.
Dù sao nhà Phan Yến Oanh chắc chắn là có điều kiện, nếu không sao Phan phu nhân có thể đưa cho cô một trăm lượng tiền khám bệnh chứ?
Hơn nữa nhìn thái độ của Phan phu nhân lúc đó, có vẻ cũng khá để ý cô con gái này, chắc chắn không thể vì con gái ly hôn mà không quan tâm, nên cô thật sự không thể tưởng tượng nguyên nhân mà Phan Yến Oanh đến đây xếp hàng.
Nghe vậy, mặt Phan Yến Oanh hơi hồng hồng: "Hôm nay tâm trạng tôi chán nản, nên ra ngoài đi dạo một chút, thấy ở đây có tuyển người, nên muốn tới xem thử xem."
Nói xong, dừng lại một chút, lại nói: "Tuy rằng cha mẹ và anh trai chị dâu đối với ta rất tốt, nhưng ta không muốn ở mãi nhà mẹ đẻ, nhưng việc ta có thể làm không nhiều lắm, ở đây lại có thông báo tuyển dụng phụ nữ, nên..."
Lưu Ly gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc con người có trạng thái buồn bực, tìm chuyện gì đó làm đúng là tốt hơn một chút.
"Ra ngoài làm việc rất vất vả." Lưu Ly nhắc nhở.
Phan Yến Oanh chỉ cười cười: "Chỉ cần có việc để làm là được rồi."
Vất vả gì chứ, bốn năm vừa rồi nàng ta cũng không phải không quen, chỉ là trước đó nàng ta cảm thấy có một người chồng yêu mình, nên không cảm thấy gì cả, chỉ cảm thấy thật vui vẻ.
Hiện giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy bản thân mình trước đó thật sự ngu xuẩn, bị lừa mà không tự biết, còn hủy hoại một đời của mình.
Để nàng ta ở nhà mẹ đẻ ăn không ngồi rồi, sẽ chỉ càng cảm thấy mất mặt, chỉ khi ra ngoài tìm chuyện gì đó để làm mới có thể cảm thấy kiên định hơn.
Lưu Ly không nói gì nữa, chỉ là trong ánh mắt ngạc nhiên của Phan Yến Oanh đi đến cửa lớn rộng mở của ẩm thực thành.
Cô không định làm việc thiện, tuy rằng cảm thấy Phan Yến Oanh cũng được, nhưng nhiều người xếp hàng như vậy, cô nhất định phải thông qua tiêu chuẩn để nhận người.
Hàng người có tổng cộng sáu mươi người, Lưu Ly từ bên trọng chọn ra năm người tinh thần sáng sủa, lại chọn năm cô gái dưới hai mươi lăm tuổi, lại chọn thêm năm phụ nữ có tuổi phụ việc ở nhà bếp, mà Phan Yến Oanh ở trong nhóm này.
Mãi cho đến lúc mình được cho ở lại, Phan Yến Oanh cũng vẫn chưa tỉnh lại, nàng ta không ngờ người tuyển chọn nhân công lại chính là Lưu Ly.
Bởi vì phải khai trương ngay, người mà cô tuyển rất vội vàng, nên thời gian rất gấp gáp, Lưu Ly rất nhanh đã sắp xếp dặn dò mười phục vụ việc phải làm lúc đó, cũng nói rõ nguyên tắc phục vụ là: Khách hàng là quan trọng nhất, phục vụ là số một.
Còn năm người phụ việc ở phòng bếp, Lưu Ly chỉ yêu cầu năm chữ: Chất lượng và vệ sinh.
Khi chọn bọn họ, đầu tiên Lưu Ly kiểm tra kỹ thuật thái rau và sự tỉ mỉ.
Phụ trách rửa rau thì cần phải cẩn thận, mà phụ trách thái rau, thái thịt hay chế biến thức ăn, đều phải có tiêu chuẩn nhất định, nên khi tuyển chọn Lưu Ly thẳng thắn chọn người có kỹ thuật thái rau tốt nhất.
Nói ra tiêu chuẩn và nguyên tắc của mình, Lưu Ly cho bọn họ hai ngày nay luyện tập nhiều hơn, cũng không yêu cầu gì thêm,
Đợi khi Lưu Ly ra khỏi ẩm thực thành, sắc trời đã không còn sớm, Lưu Ly mang theo hai đứa bé đến Phúc Mãn Lâu ăn một nồi cá hầm ớt, sau đó lại đi tìm phòng, đưa bà cụ Khương và Hỉ Bảo chuẩn bị quay lại trong thôn.
Chỉ là chưa đợi xe ngựa của Lưu Ly ra khỏi trấn, phía trước đã truyền đến một đợt xôn xao.
"Ta đánh chết ngươi cái đồ vô sỉ này..."
Vốn ba mẹ con còn đang ngồi trong xe ngựa nghe được giọng nói quen thuộc này, đều không khỏi ngồi thẳng lưng lại.
"Mẹ ơi, hình như là giọng của cậu Nhị Lang." Yên Yên mở miệng.
Bình Bình còn vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, nhìn thoáng qua chỗ đám người đang xôn xao, chắc chắn nói: "Mẹ, là cậu Nhị Lang, cậu ấy đang đánh người."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!