"Thím Lê thẩm, tôi biết là bây giờ trong lòng bà rất khó chịu, nhưng cũng không thể vu oan cho người không liên quan như thế chứ." Đối mặt với ánh mắt của mọi người cùng với sự chất vấn của góa phụ Lê, trên mặt Lưu Ly không phải có nét bối rối.
"Bà nói Từ Chính đi tìm tôi thì chính là đi tìm tôi à, sao tôi lại không biết thế?"
Cô chắc chắn là lúc Từ Chính đi tìm mình xung quanh mình không có một ai, dù sao thì nếu như thật sự có người thì không thể nào Bạch Nhạc không nhắc nhở cô, cho nên lúc này cô hoàn toàn không sợ bị vạch trần.
Góa phụ Lê câm lặng, mắt đảo vòng vòng, lúc này vội nói: "Chắc chắn là Chính Nhi đi tìm cô, nó nói là thời gian thành thân của cô sắp đến rồi, nhưng nam nhân kia vẫn còn chưa trở về, nó lo lắng cho cô nên mới nói muốn nhanh đến thăm cô. Nó đã nói là đi tìm cô thì tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở đây, trừ phi cô giở trò quỷ."
Lưu Ly nhìn góa phụ Lê, không thể không nói cô rất khâm phục góa phụ Lê có suy nghĩ này, đồng thời lúc gặp phải chuyện như vậy mà còn có thể tỉnh táo phân tích.
Chỉ có đều, người mà bà ta gặp là mình.
"Bà nói là Từ Chính đến tìm tôi, vậy hắn ra khỏi cửa từ lúc nào?" Lưu Ly hỏi.
"Giờ tị tam khắc." Góa phụ Lê nói rất chắc chắn.
Bởi vì bà ta đi chuẩn bị dược đã tiêu tốn một khoảng thời gian, qua giờ tỵ mới về đến nhà đưa dược cho Chính Nhi, Chính Nhi vội vàng ra khỏi cửa.
Lưu Ly nghe xong thì liền nhìn vào đám người: "Quế Hoa thẩm, Quân thẩm và Vương thẩm, mọi người nhìn thấy tôi vào thôn từ lúc nào?"
Mấy người được Lưu Ly gọi tên nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, đều trả lời là giờ tỵ tứ khắc.
Ban đầu Lưu Ly muốn đi con đường nhỏ đến nhà Trương Đại Tú, nhưng vì để giữ lại nhân chứng, cô vẫn đi đường lớn trong thôn, trên đường đi đã gặp ba người đó, đồng thời lúc chào hỏi thì cũng nói với bọn họ nơi mà mình muốn đi.
"Lê thẩm, bà cũng nghe rồi đó. Tam khắc Từ Chính đi ra ngoài, đến nhà tôi thì cũng phải nửa khắc, những thẩm tử đây nhìn thấy tôi là khi tứ khắc, chỉ còn lại nửa khắc, mà thời gian khác tôi đều ở trong nhà Đại Tú thúc, Đại Tú thúc và thím cùng với Đại Lang ca đều có thể làm chứng cho tôi."
Nói xong, Lưu Ly liền chất vấn: "Xin hỏi Lê thẩm, tôi phải làm thế nào mà trong vòng nửa khắc đó lại có thể làm ra chuyện gì với Từ Chính, làm sao lại có thể dựa vào sức của một mình tôi mà đưa Từ Chính đến chỗ này?"
Lưu Ly vừa mới nói xong lời này, đương nhiên Trương Đại Tú và Trương Đại Lang cũng đứng về phía Lưu Ly, làm chứng cho Lưu Ly.
Góa phụ Lê nghe vậy thì lập tức tiếp lời: "Quan hệ hai nhà các người vốn dĩ đã tốt, ai biết được có phải là các người hợp sức lại để ức hiếp một góa phụ..."
"Lê Bích Mai, bà không thể nói như vậy được, chính mắt ta đã nhìn thấy Tiểu Ly đến từ Trương gia." Lúc này, Tư Đại Hồng đứng xem kịch vui ở bên cạnh đã lên tiếng.
Có người làm chứng cho Lưu Ly, góa phụ Lê chỉ có thể đổi cách khác để đổ tội cho cô: "Vậy là hạ nhân nhà cô, ta biết được là mấy ngày nay cô đã mua rất nhiều hạ nhân."
Giống như là đã bắt được điểm yếu của Lưu Ly, góa phụ Lê nói năng cũng hùng hồn hơn: "Cô là một nữ nhân mà trong nhà lại nuôi nhiều nam nhân như thế, cô vô liêm..."
Dưới cái nhìn chăm chú từ cặp mắt sắc bén của Lưu Ly, góa phụ Lê liền nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Lưu Ly cong môi cười lạnh: "Lê thẩm nói là do hạ nhân nhà tôi làm, cũng không thể nói suông mà không có bằng chứng, không bằng chúng ta đến quan phủ rồi lại nói?"
Dừng lại một chút, Lưu Ly tiếp tục nói: "Còn có chuyện Lê thẩm tung tin đồn nhảm lung tung, cứ để cho quan lão gia phân xử luôn đi."
Nghe thấy muốn đến quan phủ, góa phụ Lê liền nổi điên: "Lưu Ly, cô đừng có lấy quan phủ ra mà hù dọa ta."
Góa phụ Lê chột dạ không dám đến quan phủ, lại bắt đầu đổ tội: "Loại dược này không phải là thứ mà người bình thường có thể có được, nếu như cô đã là đại phu thì đương nhiên có thể chế, dược trên người con trai ta tất nhiên là có liên quan tới cô, cô đừng tưởng là cô lôi quan phủ ra thì có thể xóa bỏ hiềm nghi khỏi mình."
Đúng thật là người bình thường không có mị độc, y quán cũng không bán, cũng chỉ có những nơi tam giáo cửu lưu mới có nó, người bình thường không thể chạm tay vào.
Lưu Ly thân là người có liên quan đến Từ Chính, lại tinh thông y thuật, nếu như không bị người khác nghi ngờ thì mới là lạ.
"Đáng thương cho con trai ta, thân là tú tài lại bị ác phụ hại thành như thế này, thật là không có thiên lý mà."
Nói xong, góa phụ Lê liền khóc rống: "Lúc trước con trai của ta luôn nói nếu như có thể thi đậu cử nhân, tất nhiên nó sẽ làm những chuyện có lợi cho thôn làng, nhưng ngày hôm nay nó lại bị hủy hoại trong tay ác phụ là cô đây, con của ta thật là đáng thương..."
Sở dĩ góa phụ Lê đề cập đến thân phận tú tài của Từ Chính là bởi vì người đọc sách, nhất là người đọc sách có công danh đều là một sự tồn tại quý giá trong thôn.
Dù Từ Chính chỉ là một tú tài thì đó cũng là công danh, làm tổn hại một tú tài tương đương với việc làm tổn hại thể diện của cả thôn, đương nhiên thôn dân sẽ không vui.
Đối với thôn dân mà nói, ai có thể để bọn họ sống một cuộc sống tốt đẹp, vậy thì người đó chính là người mà bọn họ muốn giúp đỡ.
Hiển nhiên nếu so sánh Lưu Ly biết kiếm tiền sẽ mở Xưởng mướn người làm việc với tú tài chà đạp heo nái, chắc chắn là người đầu tiên sẽ được lòng người hơn.
Góa phụ Lê thấy không có người nào đứng về phía mình, lúc này liền chán nản, có cảm giác muốn khóc nhưng khóc không nổi.
Thấy vậy, Lưu Ly mới thờ ơ lên tiếng: "Bà luôn miệng nói Từ Chính là do tôi hại, nhưng lại không có chứng cứ, thật ra thì chuyện này cũng không khó..."
Lưu Ly nói đến cuối câu thì dừng lại một chút, khiến góa phụ Lê cảm thấy có một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên liền nghe thấy Lưu Ly nói: "Cứ đợi ta bẩm báo lên huyện thái gia, lại cho người của huyện thái gia điều tra thì đã có thể biết được mấy ngày gần đây ở trên trấn có ai mua loại mị dược này không. Dù sao thì giống như Lê thẩm đã nói, không phải là mị dược này ở đâu cũng có mà đúng không, nếu như quan phủ ra mặt thì tất nhiên có thể trả là sự công bằng cho chúng ta."
Góa phụ Lê nghe xong, sắc mặt liền tái đi.
Không, không thể điều tra được.
Nếu như điều tra, chẳng phải sẽ điều tra ra mình à?
Góa phụ Lê không dám nghĩ tới.
Góa phụ Lê biết e là ngày hôm nay mình sẽ phải nuốt cục tức này, vừa định cãi lại, góa phụ Lê liền mềm giọng.
"Tiểu Ly, thím biết là thím không nên hiểu lầm cô, nhưng dù sao bởi vì Chính Nhi đi tìm cô nên mới xảy ra chuyện này, mong cô có lòng tốt giúp đỡ Chính Nhi chút đi?"
"Thím muốn ta giúp như thế nào?" Lưu Ly hỏi.
Thấy có hi vọng, quả phụ Lê không ngừng cố gắng: "Cô nhìn đi, bây giờ Chính Nhi bị thương đầy người phải bồi bổ cho thật tốt, hiện tại lại xảy ra chuyện như thế, e là Chính Nhi rất khó đi lại, không bằng cô cho thím một trăm lượng giúp thím một tay đi có được không?"
Tạm thời không có cách nào giải quyết Lưu Ly, nhưng nếu như có thể lấy chút bạc thì cũng được.
Nghe bà ta nói như vậy, suýt chút nữa là Lưu Ly đã tức đến bật cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!