Lúc này vẫn là một lão thái thái ở trong thôn nhịn không được nữa, liền khuyên nhủ: "Ta nói này Bích Mai, sao ngươi lại không dẫn tiểu tử nhà ngươi đến xem đại phu đi, e là không xong rồi."
Lời của lão thái thái này xem như đã cho góa phụ Lê nấc thang để bước xuống.
Góa phụ Lê cũng không gây phiền phức cho Lưu Ly, chuẩn bị đưa Từ Chính đi xem đại phu.
Chỉ có điều là Vương Kim Hà không vui, không phải kéo góa phụ Lê đòi đền bạc thì cứ đứng kéo tới kéo lui, có làm thế nào cũng không chịu để góa phụ Lê đi, bộ dạng như là muốn đánh nhau một trận.
Lúc nãy góa phụ Lê vừa mới bị đau, trong lòng lại buồn bực, sao có thể đánh thêm một trận nữa chứ. Thế là cả hai cò kè mặc cả với nhau, từ Vương Kim Hà muốn 4 lượng bạc bồi thường ép đến còn một lượng bạc.
Cũng không phải là do Vương Kim Hà dễ nói chuyện, mà là bởi vì heo trong nhà Vương Kim Hà còn chưa chết thật.
Sau khi thỏa thuận xong, góa phụ Lê là nữ nhân, đương nhiên không có cách nào đưa Từ Chính đi, cho nên liền mượn nam nhân ở trong thôn giúp một tay.
Người trong thôn nghĩ rằng dù sao Từ Chính vẫn là một tú tài, hoặc ít hoặc nhiều gì thì cũng phải cho thể diện, cho nên không từ chối.
Chỉ có nổi hận của góa phụ Lê đối với Lưu Ly cứ luôn dâng trào.
Không nhắc tới chuyện này nữa.
Sau khi Lưu Ly ra khỏi nhà Trương Đại Đầu, cô cũng không ở thêm nữa, cáo từ bọn họ rồi đi về nhà.
Vừa mới bước vào cửa, Lưu Ly liền nhìn thấy Bạch Nhạc và Trương Tiểu Thúy đã chờ sẵn ở trong sân, mấy đứa nhỏ bên cạnh thì tương đối im lặng.
Sở dĩ có chuyện này cũng là bởi vì dấu bàn tay trên mặt Trương Tiểu Thúy.
Nhìn thấy Lưu Ly, Trương Tiểu Thúy rất muốn cười, nhưng mà vết thương ở trên mặt lại quá nặng, vừa kéo một cái là nàng ta liền đau, cũng chỉ có thể đành thôi.
"Tiểu Ly, tôi muốn đưa Tiểu Nha đi vào trong trấn." Nàng ta trả lời, nếu như mình còn tiếp tục ở lại nhà Lưu Ly thì ca tẩu sẽ đến đây tìm Tiểu Ly gây phiền phức.
"Cô có thể giải quyết tốt bọn họ chứ?" Lưu Ly hỏi.
Trương Tiểu Thúy nghe vậy, mấp mấy môi: "Ta...",
Thấy Trương Tiểu Thúy như vậy, Lưu Ly liền đoán được cái gì đó.
Cho dù cô không hài lòng về kết quả này, nhưng dù sao thì Trương Tiểu Thúy vẫn là người sinh ra ở đây, muốn nàng ta thay đổi cũng không phải là dễ dàng như thế.
"Tôi đã thuê một căn nhà ở trên trấn, chút nữa sẽ để Bạch Nhạc đưa cô đến đó." Lưu Ly nói xong liền quay người định đi, suy nghĩ một hồi, vẫn là nói tiếp: "Còn về canh ma lạt, chỉ cần cô đồng ý thì vẫn có thể tham gia."
"Ta muốn." Lần này, Trương Tiểu Thúy trả lời vô cùng kiên định.
Lưu Ly cũng không nhiều lời thêm nữa, cô trực tiếp trở về phòng mình.
Mà lúc này lão Lưu gia đã nghe thấy chuyện xảy ra ở trong nhà Trương Đại Đầu, cũng đã biết đến chuyện góa phụ Lê vụ oan giá họa cho Lưu Ly.
Mặc dù bây giờ lão Lưu gia đã chia nhà, nhưng dù sao mọi người vẫn ở chung viện, cho nên lúc mọi người bàn tán với nhau thì tất cả đều ngồi ở trong sân.
Tiêu thị phẫn nộ nói: "Góa phụ Lê thật là vô dụng, một cơ hội tốt để đổ tội mà lại bỏ qua như thế."
Lưu lão thái cũng tiếc hận vô cùng, lập tức bực tức nói: "Con nha đầu chết tiệt ấy nhanh mồm nhanh miệng, chẳng biết là ai có thể giải quyết nàng ta."
Chỉ có Phạm Phương Huệ nhìn con trai nhà mình một hồi lâu mà không nói gì, không khỏi hỏi: "Kim Vĩ, con đang nghĩ cái gì vậy?"
Vốn dĩ lúc đầu phân nhà, Phạm Phương Huệ cũng đã từng làm ầm làm ỉ, dù sao thì con trai của mình đã không phải làm con trai của mình nữa, bà ta còn có thể trông cậy vào cái gì?
Nhưng cuối cùng, Lưu Kim Vĩ an ủi nói rằng những thứ đó chỉ là biện pháp khẩn cấp, nếu không thì hắn không có cách nào tham gia khoa cử, chính vì vậy mà Phạm Phương Huệ mới có thể yên tĩnh.
Chỉ cần con trai còn nhận bà ta, vậy thì không có chuyện gì là không được.
Cho nên, bây giờ ngoại trừ nhị phòng oán than, đại phòng chẳng nói gì hết.
Chỉ có khi mọi người thảo luận chuyện liên quan đến Lưu Ly thì bầu không khí mới có thể yên bình như thế.
Phạm Phương Huệ vừa mới nói xong lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lưu Kim Vĩ, mọi người đều trông cậy Lưu Kim Vĩ có thể đưa ra chủ ý gì đó.
Trong mắt Lưu Kim Vĩ lóe lên vẻ tính toán, không trả lời câu hỏi của Phạm Phương Huệ, ngược lại là đứng phắt dậy: "Con đi ra ngoài một chuyến."
Nói xong, hắn đi về phía cửa trong cái nhìn của mọi người.
Lưu Kim Vĩ vừa đi, Tiêu thị cũng không còn ở trong sân nữa, hừ lạnh một tiếng rồi liền trở về phòng.
Còn Phạm Phương Huệ thì nhìn về phía cổng nơi con trai vừa mới đi, như có điều suy nghĩ.
Màn đêm buông xuống, Cố Tại Ngôn liền nhận được mật tin.
Trong thư kể lại những chuyện đã xảy ra bên cạnh Lưu Ly, bao gồm cả chuyện Từ Chính muốn hãm hại Lưu Ly, làm Cố Tại Ngôn tức giận bóp lá thư ở trong tay thành bột phấn.
Cố Tại Ngôn đứng dậy đi đến cửa phòng, Nhật Thiên ở cửa thấy sắc mặt của Cố Tại Ngôn không tốt thì liền biết chắc chắn người bên cạnh chủ mẫu gửi tin tức của chủ mẫu đến đây, biết chắc rằng nó không phải là tin tức gì tốt, cho nên hắn không lên tiếng.
"Đi thu dọn đồ đạc." Cố Tại Ngôn không thèm quay đầu lại mà vứt xuống một câu.
Sau đó liền đi xuống lầu, rẽ qua trái, đạp một đạp vào cửa chính.
Tống Ân Ân ở trong phòng bởi vì hoảng hốt mà nhào vào lồng ngực Ngộ Chân.
Ngộ Chân không đưa tay đón Tống Ân Ân, cũng không đẩy Tống Ân Ân ra, chỉ ngồi ngay ngắn ở đó chắp tay trước ngực niệm một câu a di đà phật.
Mặc dù Tống Ân Ân đỏ mặt vì tình huống bất ngờ, nhưng sau khi nghe thấy mùi hương khiến nàng ta mê muội thì lại không muốn đứng dậy nữa, cứ cười tủm tỉm mà dựa vào ngực Ngộ Chân.
"Đi hay là ở lại?" Cố Tại Ngôn không nhiều lời với Tống Ân Ân, chỉ lạnh lùng phun ra năm chữ.
Còn về hành động vô liêm sỉ của Tống Ân Ân, Cố Tại Ngôn chỉ coi như là mình không nhìn thấy.
Nghe thấy giọng nói của hoàng thúc nhà mình, lúc này Tống Ân Ân mới giật mình rời khỏi người Ngộ Chân, bây giờ mới cảm thấy xấu hổ.
Nhưng miệng thì lại nói: "Hoàng thúc, ở đây chơi vui biết bao nhiêu, chúng ta ở đây thêm nữa đi có được không?"
Tống Ân Ân giống như là một tiểu cô nương muốn làm nũng với Cố Tại Ngôn.
Thứ nhất, nàng ta cảm thấy trấn nhỏ này thật sự rất thú vị, non xanh nước biếc, lại có nhiều mỹ thực.
Nhưng thật ra thì nguyên nhân chủ yếu nhất đó chính là Ngộ Chân muốn ở lại, hắn không muốn đi.
Mà nàng ta thì hao tổn tinh lực muốn bắt cóc Ngộ Chân.
Tại sao lại muốn bắt cóc Ngộ Chân?
Có lẽ là trôi qua nhiều năm như thế, nàng ta chưa từng gặp một người nào một lòng hướng phật, không để ý đến chuyện xung quanh như Ngộ Chân.
Ví dụ như nàng ta ăn thịt, cho Ngộ Chân ăn Ngộ Chân sẽ không ăn.
Mà nàng ta giấu thịt vào trong thức ăn chay, Ngộ Chân không cẩn thận ăn phải, thế mà cũng không giận, không phun ra, chỉ là sau khi nuốt vào thì lại nệm một câu a di đà phật, sau đó thì không chịu há miệng ra nữa.
Nàng ta hỏi Ngộ Chân tại sao lúc ăn phải thịt lại không chịu phun ra, tại sao nàng ta cho hắn ăn thịt mà hắn lại không tức giận?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!