Nghĩ nghĩ, Lưu Ly chuyển đến sau tiệm may, dù sao Ngô Văn Trác và Cẩm Nương bình thường sẽ ở bên này.
Chỉ là sau khi để Bạch Nhạc đi gõ cửa, thế mà nửa ngày cũng không ai trả lời.
Liên tục gõ ba lần, không gõ được cửa nhà Cẩm Nương, thế nhưng bên cạnh lại có một phụ nhân đi ra.
"Ngươi tìm Cẩm Nương sao?" Phụ nhân kia nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly gật đầu: "Mới vừa đến cửa tiệm nghe nói đằng trước đóng cửa mấy ngày rồi, lúc này mới lo lắng nàng ấy gặp chuyện không may muốn đến xem."
Phụ nhân nghe vậy, nói: "Đằng trước quả thật là đóng cửa rồi, nhưng không có chuyện gì, chỉ là quay về Ngô gia mà thôi."
Lưu Ly nghe vậy đang muốn thở ra một hơi, lại nghe phụ nhân kia nói: "Nhưng mà để ta nói, đây lại là một chuyện mừng."
Lưu Ly nghe vậy, lộ vẻ kinh ngạc: "Ồ? Đại tỷ là biết gì đó?"
Con người thích nhiều chuyện là thiên tính, vừa nghe Lưu Ly hỏi như vậy, đại tỷ này lập tức thần thần bí bí, nhìn quanh xem có người nào không, mói nói: "Ngươi hẳn là biết Cẩm Nương này thành thân với ông chủ Ngô nhiều năm không sinh được chứ?"
Lưu Ly: "…" Ặc, hình như cô không biết.
Đại tỷ này thấy vẻ mặt mờ mịt của Lưu Ly, ngọn lửa nhiều chuyện trên mặt càng cháy rực lên: "Ngô lão bản này và Cẩm Nương, ngươi đừng nhìn tình cảm tốt như vậy, nhưng mà nhà chồng lại ghét bỏ nàng ta đấy, nghe nói Ngô gia mấy lần muốn Ngô lão bản nạp thiếp đều không thành công, người ta đều hâm mộ Cẩm Nương đến chết."
"Nhưng biết người biết mặt ai biết lòng mà, ai biết được ông chủ Ngô lại là giả vờ đạo mạo." Đại tỷ này cả mặt khinh thường, nhìn kỹ còn có mấy phần hả hê.
Lưu Ly hơi nhíu mày, mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không lộ ra ngoài, chỉ hỏi theo lời nói của vị đại tỷ này: "Lời này của đại tỷ là thế nào?"
"Ông chủ Ngô sắp làm cha rồi…"
Sau khi từ chỗ tiệm may rời đi, lông mày Lưu Ly vẫn luôn không giãn ra.
Hai người Ngô Văn Trác và Cẩm Nương, ở trong ấn tượng của cô vẫn luôn là tình cảm hòa thuận, giữa hai người có một loại ăn ý khó nói, từ lúc đầu cô cũng không quá chú ý, nhưng nhìn trạng thái kia của hai người bọn họ, cũng khó tránh khỏi có mấy phần cảm giác hâm mộ cực kỳ.
Bình thường, lại cảm giác năm tháng yên bình, không phải là rất nhiều phụ nữ đều muốn theo đuổi sao?
Chỉ là bây giờ hai tấm gương mẫu mực của thời đại này có một người khác cắt ngang qua, giống như là ảo ảnh bị đánh vỡ, mặc dù không thể nói là khó chịu, nhưng cảm giác không quá thoải mái.
"Phu nhân bây giờ muốn đi đâu?" Bạch Nhạc bên cạnh thấy tâm trạng phu nhân nhà mình không tốt, không khỏi lên tiếng.
Lưu Ly nghe vậy nghĩ nghĩ rồi nói: "Đến y quán đi."
Mấy ngày trước sau khi tiệc rượu kết thúc, Tôn lão đã nói là những thứ thuốc kia thật sự quá ít, hàm súc tỏ vẻ muốn mình mở rộng sản xuất mấy thứ thuốc đó.
Chỉ có điều là mấy hôm nay cô tân hôn, cũng không chú ý đến việc chế dược, hôm nay đã đến trấn trên, vừa hay đúng lúc có thể đến trả lời cho thỏa đáng.
Về phần chuyện hai vợ chồng Ngô Văn Trác, cô nghe một chút rồi thôi, mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không phải là chuyện cô có thể nhúng tay vào được.
Nói cho cùng, mỗi người đều có cuộc đời thuộc về chính mình, mà cô đối với bọn họ cũng chỉ là bạn bè có quan hệ tương đối tốt mà thôi.
Nghĩ như vậy, Lưu Ly thật sự là ném chuyện này ra sau đầu.
Đợi đến lúc Lưu Ly đến y quán, thì bay thẳng đến phòng của Tôn Lão, gặp Tôn Lão đang híp mắt bắt mạch cho người khác.
Người làm thấy vậy đang chuẩn bị nhắc nhở Tôn Lão, cũng bị Lưu Ly ngăn lại.
Lúc này, người bệnh trước mặt Tôn Lão là một phụ nhân hơn 30 tuổi, sắc mặt người phụ nhân này vàng như nến, ánh mắt lo lắng, vành mắt xanh đen, cả người nhìn rất tiều tụy, không hề có khí huyết.
Mà Tôn lão bắt mạch thì lông mày nhíu lại, sắc mặt cũng có chút nặng nề.
Thấy vậy, trong lòng Lưu Ly đương nhiên có suy đoán, lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn.
Thật lâu, Tôn lão trợn mắt nói: "Khí huyết phu nhân không đủ, chức năng nội tạng rối loạn, thời gian hành kinh không đủ, muốn có con phải điều dưỡng."
Phu nhân kia vừa nghe thì sốt ruột hỏi: "Vậy đại phu, sau khi điều dưỡng có thể nắm chắc được mấy phần?"
Tôn Lão nghe vậy, nghĩ nghĩ, rồi nói: "Tình huống thân thể này của phu nhân, sợ là chỉ có 4-5 phần."
Phụ nhân nghe thế, sắc mặt càng thêm không tốt, nhưng mà vẫn cắn răng một cái: "Thế thì, tiên sinh kê đơn đi."
Tôn Lão lấy giấy bút bên cạnh, nhanh chóng viết đơn thuốc xuống.
Lưu Ly cũng châu đầu vào nhìn, thấy được bên trên viết, Đương Quy 15g, Bạch Thược 15g, Sài Hổ 10g, Vân Linh 20gr, Thỏ Ty Tử 20g, Hoài Sơn Dược 30g, Hợp Hoan Bì 15g, Thục Địa Hoàng 20g, Nghệ Rừng 15g, Hương Phụ Tử 12g, Sơn Thù 15g.
Phương thuốc này chủ yếu là sơ can giải uất, dưỡng âm điều kinh, cũng là phương thuốc trị vô sinh ở phụ nữ, nhưng mà không thích hợp với phụ nhân trước mặt này.
Nghĩ nghĩ, Lưu Ly bèn nói: "Tôn đại phu, không bằng để cháu xem qua cho phu nhân này?"
Tôn Lão nhìn thấy Lưu Ly, trong mắt vô cùng vui mừng, lập tức đứng dậy khỏi chỗ.
Thấy phụ nhân kia dùng loại ánh mắt hoài nghi nhìn Lưu Ly, Tôn Lão lập tức nói: "Nàng có năng lực ở phương diện này hơn ta, phu nhân để nàng ấy xem xem nói không chừng lại là chuyện tốt."
Vừa nghe Tôn lão nói vậy, trong mắt phụ nhân mặc dù vẫn hoài nghi, nhưng vẫn gật đầu.
Lưu Ly ngồi xuống, bắt mạch cho phụ nhân, sau đó hỏi: "Nguyệt sự của phu nhân có phải là lượng ít hoặc là mất kinh?"
Phụ nhân vừa nghe Lưu Ly hỏi trực tiếp như vậy, sắc mặt lập tức đỏ lên, có chút giận lại có chút xấu hổ nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly thấy vậy, hơi có chút cạn lời: "Phu nhân đã đến xem chẩn, thì phải biết trước mặt đại phu không có nam nữ, nếu không nói rõ tình huống, phu nhân muốn có con nối dòng sợ là khó."
Phụ nhân kia nghe vậy, nhưng vẫn không thể bớt giận.
Lưu Ly thấy vậy, lập tức nghiêm túc lên: "Hay là nói trong phòng phu nhân, chút chuyện riêng tư đại phu nên biết đấy còn quan trọng hơn đứa con? Nếu như vậy, phu nhân sao phải đến đây xem chẩn?"
Dứt lời, Lưu Ly tiếp tục: "Phu nhân đã từng uống rất nhiều thang thuốc cũng không thấy tốt lên, có phải cũng không nói rõ tình huống của mình cho đại phu? Làm nghề y dựa vào, vọng, văn, vấn, thiết, phu nhân là nếu như không nói rõ ràng, cũng chỉ có thể uống nhiều thuốc đắng tổn hại thân thể, sau này lại càng thêm khó khăn."
Sở dĩ nói nhiều như vậy, cũng là vì bối cảnh thời đại này, nếu không cô hoàn toàn không cần xen vào việc của người khác.
Nhưng, thời đại như thế, vị phu nhân này bảo thủ như thế, về tình cũng có thể tha thứ, nhưng cô xem chẩn, thì quyết không cho phép không rõ ràng.
Huống hồ, phu nhân này có phản ứng như vậy, đơn giản là vì có Tôn Lão bên cạnh.
Cô hoàn toàn có thể để Tôn Lão tránh đi, nhưng cô không làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!