Lao tới là một đám ăn xin quần áo tả tơi, mà trước đó ngã dưới đất là một người thân hình còn gầy guộc hơn, nhìn khoảng trên dưới năm mươi tuổi, râu tóc hoa râm lẫn lộn với quần áo tả tơi của ông lão.
"Lão già kia, dám đến địa bàn của chúng ta, chán sống rồi sao?"
"Đánh cho ta!"
Tiếp đó, đám ăn xin kia tay đấm chân đá lão ăn xin kia.
Lưu Ly nhíu mày nhìn một màn này, lại thấy lão ăn xin chỉ ôm đầu của mình, không hề phản kháng, cũng không xin tha.
Vừa vặn, ánh mắt lão ăn xin xuyên qua quyền cước nhìn về xe ngựa bên này, đối diện với ánh mắt của Lưu Ly.
Đó là một đôi mắt bình tĩnh không hề có gợn sóng, như thể đã nhìn thấu nhân sinh vậy, đối với việc mình bị đánh không để ý chút nào, thậm chí như thể không hề cảm thấy đau đớn.
Không biết vì sao, nhìn thấy đôi mắt này, Lưu Ly cũng cảm thấy hụt hẫng trong lòng, theo bản năng liền gọi tên của Tại Lâm.
"Phu nhân..."
"Giúp ông ta."
Tại Lâm nghe vậy, lập tức nhảy xuống ngựa.
Cũng không ra tay, bay thẳng đến, ném chút bạc vụn ra một góc: “Cút."
Nhưng tên ăn xin đó thấy bạc, sao còn thèm quan tâm đến lão ăn xin chứ?
Tranh bạc xong thì giải tán ngay lập tức.
Còn lại lão ăn xin, bò từ dưới đất dạy, vỗ vỗ bụi bặm căn bản là vỗ mãi cũng chẳng hết trên người, sau đó lui sang một bên, nhường đường cho xe ngựa.
Toàn bộ quá trình thong thả bình tĩnh, không hề nói đến một câu cảm tạ, như thể vừa rồi tất cả mọi chuyện đều chẳng hề liên quan gì đến ông ta cả.
Người kỳ quái như vậy, không chỉ Lưu Ly vẫn luôn ở một bên chú ý, ngay cả hai người Bạch Nhạc và Tại Lâm cũng không nhịn được đánh giá.
Bạch Nhạc còn tốt, Tại Lâm lại nhíu mày, có vẻ suy nghĩ gì đó.
Lưu Ly nhìn lão ăn xin kia, sau đó bảo Tại Lâm cho ông ta bạc, Tại Lâm liền đi đến, cho lão ăn xin một lượng bạc, sau đó quay lại lên xe.
Lưu Ly buông màn xe, Tại Lâm tiếp tục đánh xe.
Bởi vì ở trên đường phố, nên tốc độ của xe ngựa cũng không quá nhanh.
Chỉ là không được bao lâu, Bạch Nhạc ngồi cùng trên xe với Lưu Ly vén rèm lên nhìn về phía sau.
"Sao rồi?" Thấy vẻ mặt Bạch Nhạc có dị thường, Lưu Ly hỏi.
Bạch Thược: "Lão ăn xin vừa rồi đi theo sau xe ngựa."
Nghe vậy Lưu Ly cũng không cảm thấy gì cả, chỉ nói: “Có lẽ trùng hợp ông ta cũng phải đi con đường này."
Bạch Nhạc còn định nói gì đó, thấy Lưu Ly có vẻ không để trong lòng, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Xe ngựa một đường chạy ra khỏi thị trấn, chỉ là không bao lâu, xe ngựa đã dừng lại lần nữa.
"Phu nhân, phía trước có người mai phục." Tại Lâm nói.
Lưu Ly vừa nghe vậy, chuẩn bị vén màn xe lên xem xem, nhưng lại bị Bạch Nhạc ngăn lại: “Phu nhân, không thể."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Nhược, Lưu Ly nhìn ra chút manh mối: “Rất khó giải quyết à?"
Bạch Nhạc nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tại Lâm và nô tỳ có thể đối phó."
Lưu Ly vừa nghe, cũng nhẹ nhàng thở phào.
Lúc này, người mai phục hai bên sườn cỏ khô thấy xe ngựa đã dừng, biết hành động đã bị bại lộ, dứt khoát bước ra.
"Người trên xe chính là Lưu Ly sao?" Có người lên tiếng.
"Không biết người đến là ai mà dám cản đường?" Tại Lâm trào phúng, không hề để những người này vào mắt, trong mắt lại lộ ra vài phần ngưng trọng.
Thật ra cũng không phải sợ hãi những người này, những người trước mắt này tất cả chỉ gần hai mươi người, mà phần dưới đều rất vững trãi, tất cả đều là người đều đã được huấn luyện... Ừm, ngoại trừ người cầm đầu kia thôi.
Trong tay bọn họ cầm những binh khí mà lưu manh bình thường vẫn dùng trường đao đại đao linh tinh gì đó, nhưng rõ ràng khi bọn họ cầm những binh khí kia, rõ ràng theo bản năng là dùng tư thế luyện kiếm để cầm.
Bởi vì trấn Biên Lư là một trấn nhỏ, lại xuất hiện một vài người không tầm thường như vậy, Tại Lâm không thể không tự hỏi lai lịch của những người này.
Mà những người này, tại sao lại ở cùng một chỗ với tên ngốc rõ ràng là đến tìm ngược kia?
Tuy rằng tên có bề ngoài như tên ngu kia có vẻ là thủ lĩnh hoặc là chủ nhân của những người này, nhưng Tại Lâm dám khẳng định sự thật chắc chắn không phải như vậy.
Chỉ với tên ngốc như vậy, chắc chắn không có khả năng có năng lực này.
Như vậy, những người này là được ai phái tới?
"Để con đàn bà khốn kiếp Lưu Ly thích xen vào việc của người khác ra đây... A ——" Người bị Tại Lâm coi thành tên ngốc vừa mở miệng, đã bị Tại Lâm đá cho một viên đá, khiến răng cửa của hắn ta vỡ nát, phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Như ma âm lọt vào tai.
"Ngươi..." Tên ngốc một tay che miệng máu, vừa tức giận nhìn Tại Lâm, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tại Lâm, vội lui về phía sau, lập tức lệnh cho đám người phía sau hắn ta: “Mau, các ngươi nhanh giáo huấn hắn cho ta."
Tuy rằng tên ngốc ở trong mắt Tại Lâm không là cái gì cả, nhưng những người thoạt nhìn không tầm thường lại rất nghe lời tên ngốc.
Vả lại, những người này còn không khinh địch chút nào, không hề do dự đồng loạt tiến lên, cầm trường đao liền chém về phía Tại Lâm, động tác ác liệt, tựa hồ muốn đẩy người vào chỗ chết.
Tại Lâm ngưng mi, chỉ vội vàng bảo Bạch Nhạc bảo vệ phu nhân cho tốt, liền phi thân ra ngoài, cùng nhau đấu với những người đó.
Chỉ là càng đánh, Tại Lâm càng kinh ngạc, trong lòng cũng có chút phỏng đoán.
Trong xe ngựa, Lưu Ly nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, cuối cùng vẫn không nhịn được vén rèm lên.
Lúc này đây Bạch Nhạc cũng không cản lại, dù sao tình huống vừa rồi không rõ, Bạch Nhạc sợ rằng tùy tiện vén rèm lên sẽ gặp nguy hiểm.
Khi Lưu Ly nhìn thấy Tại Lâm cùng đánh với mười hai người ở bên ngoài xe, không khỏi có hơi lo lắng: “Bạch Nhạc, cô mau xuống giúp hắn."
Bạch Nhạc nghe vậy lại không vâng lời: “Nô tỳ chỉ phụ trách bảo vệ phu nhân."
Lưu Ly không nói chuyện ngay, chỉ nhìn Tại Lâm đánh nhau bên ngoài có chút nguy hiểm.
Tuy rằng thực lực của Tại Lâm rất mạnh, nhưng đối phương lại có nhiều người hơn, mà Tại Lâm không mạnh đến mức một người giữ ải, vạn người khó vào.
Lưu Ly không hề nghi ngờ, nếu Bạch Nhạc không định xuống xe hỗ trợ, Tại Lâm chắc chắn sẽ bị thương.
Vì thế, Lưu Ly rất kiên định nói với Bạch Nhạc: “Cô mau xuống hỗ trợ."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!